Cô vốn là người không thiếu tiền trong đời thực, vậy mà lại được trải nghiệm cảm giác phất nhanh trong một đêm ở trong trò chơi! Thật sự quá không dễ dàng!
An Mịch kiểm tra kỹ lưỡng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con số 1000 kia - số điểm nhóc con phát hiện củ mài có thể ăn được. Khi nhận nhiệm vụ phát hiện củ mài, cô chỉ được một điểm. Lúc này củ mài hẳn đã vào nhà họ Ngụy, xác nhận có thể ăn được nên mới có khoản điểm lớn này.
Vậy ra nhóc con mới là lực lượng chính kiếm điểm? Số điểm cô kiếm đủ để mua kẹo cho nhóc con ăn thôi sao? Vậy sao một người không thiếu tiền như cô chịu nổi! Có biết không, một điểm làm khó người trong nhà có mỏ đến mức nào, bị đè nén biết bao!
An Mịch còn phát hiện nhiệm vụ cứu cha nhóc con được 20 điểm, cô nghi ngờ cha nhóc con mới là nhân vật chính của trò chơi, nhưng không có chứng cứ.
Hiện tại đủ điểm mua mười cái bánh bao rồi, An Mịch vội vàng click mở cửa hàng, hào phóng nhấn chọn mười cái một lúc. Nhưng rồi nghĩ lại đây là trong trò chơi, không thể nạp thêm, xài điểm cũng toàn nhờ nhóc con kiếm được, cô đành phải bỏ bớt chín cái, chỉ mua một cái trước.
An Mịch được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng phải nhăn mày vì tiêu tiền, vậy mà giờ cũng phải tính toán tỉ mỉ cả ngày cho một cái bánh bao. Cô nghi ngờ người phát triển trò chơi này thù người giàu.
"Bình An, trong rương có bánh bao ngon này, mau lấy ra ăn cho no bụng nào." An Mịch chuyển bánh bao vào rương báu.
Bình An nhớ rõ tiên nữ tỷ tỷ, tất nhiên cũng nhớ có cái rương có thể lấy đồ tiên nữ tỷ tỷ cho.
Nghĩ đến hôm qua ăn bánh bao nhỏ rất ngon, Bình An không nhịn được nuốt nước miếng, nhưng tiên nữ tỷ tỷ không bảo lấy thì Bình An sẽ không tự ý lấy.
Lúc này nghe tiên nữ tỷ tỷ nói lại có thể lấy đồ, đôi mắt bé sáng lên, vội vàng ném cành cây đứng dậy.
Bình An nhớ lại hôm qua ăn bánh bao nhỏ, nghĩ đến đại quan thúc thúc đã giúp đánh đuổi người xấu, nghĩ đến đại bá không phải người xấu như bá nương, còn có cha nữa, liền đếm trên đầu ngón tay.
"Cha một cái, đại quan thúc thúc một cái, đại bá một cái... Tiên nữ tỷ tỷ, Bình An có thể lấy nhiều như vậy không?" Bình An giơ những ngón tay bé nhỏ lên đếm.
An Mịch cười: "Thế còn phần của Bình An đâu?"
Bình An ngơ ngác một lát, rồi cong thêm một ngón tay nữa: "Thêm một phần cho Bình An nữa ạ?"
"Đúng rồi! Bình An giỏi quá!"