Lúc này, An Mịch phát hiện hệ thống cho cô 10 điểm tích phân, màn hình hiển thị nhiệm vụ tìm nguồn nước đã hoàn thành.
Như vậy cũng được sao? Có phải đứa nhỏ cô nuôi là bé con may mắn không? Chỉ mơ hồ vậy mà đã được tính là hoàn thành nhiệm vụ?
"Bình An nói đúng đấy, sương sớm cũng uống được, sau này cha sẽ cùng con thu thập nhé." Ngụy Cảnh Hòa xoa đầu Bình An rồi dắt nó về nhà.
Ngụy lão đại: ... Chiều con đến vô lối.
——
Về đến nhà, hai huynh đệ đặt gánh xuống, bên trong đầy ắp củ mài đủ kích cỡ. Phần lớn củ đều uốn lượn, mỗi củ đều không nhỏ, đào được chừng này có thể ăn được một thời gian. Họ đã nhớ kỹ củ mài trông như thế nào, lần sau có thể lên núi tìm xem chỗ khác còn không.
"Ta nấu thử vài đoạn trước đã, hai đứa mau đi thay y phục, hôm nay vào huyện e là hơi muộn rồi."
Ngụy lão thái rót cho hai người nửa chén nước, hai huynh đệ uống xong mới đi thay y phục.
Thay y phục xong bước ra, Ngụy lão thái lại lấy hai cái bánh đưa mỗi người một cái: "Cầm theo ăn dọc đường."
"Nương, có bánh bột bắp không ạ? Con ăn cái đó là được rồi, cái này để lại cho nương với cha ăn." Ngụy lão đại thấy bánh làm từ bột ngô tinh, sao có thể cha mẹ chưa được ăn mà mình đã hưởng trước.
"Vâng, nương cho chúng con bánh bột bắp là được rồi, hai cái này để lại cho nương với cha." Ngụy Cảnh Hòa cũng từ chối.
"Các con đều ngoan cả, nương biết rồi, mau cầm lấy rồi lên đường đi." Ngụy lão thái vui vẻ cười đuổi họ ra ngoài.
Hai huynh đệ đành chịu, Ngụy Cảnh Hòa dặn dò Bình An ở nhà ngoan ngoãn nghe lời nãi nãi. Đang định xoay người bước ra ngoài thì Bình An bỗng nhào tới ôm chặt lấy chân hắn không cho đi.
[Cha đứa nhỏ có tai ương huyết quang, có nên để đứa nhỏ đi theo bảo vệ không]
An Mịch nhìn đến nhiệm vụ nhắc nhở, ý nghĩ đầu tiên là chọn [không], nhóc con còn bé thế này thì làm sao bảo vệ được ai!
Nhưng nếu có thể làm nhiệm vụ thì chắc chắn là chuyện nghiêm trọng. Nhóc con đã không có mẹ, không thể mất thêm cha được nữa. Bé chỉ còn mỗi người cha để nương tựa. Vì thế mới có cảnh Bình An ôm chặt chân cha không rời.
"Cha, Bình An cũng đi." Tiên nữ tỷ tỷ nói cha sẽ bị thương, Bình An muốn đi bảo vệ cha.
"Bình An, đừng làm phiền cha con." Ngụy lão thái bước tới dỗ dành.
Bình An tránh khỏi tay bà, ngẩng đầu nhìn cha với ánh mắt khẩn khoản, đôi mắt tròn xoe dần dần ngấn lệ: "Cha, cho Bình An đi cùng được không? Bình An sẽ ngoan mà."