Bình An cầm bánh ra ngồi ở ngưỡng cửa, vừa ăn vừa nhìn về hướng núi, mong ngóng cha xuất hiện.
Ngụy lão thái nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi đó, không khỏi thở dài, nếu có mẹ thì đâu phải cả ngày chỉ biết đợi cha như vậy.
Bình An ăn xong hai miếng bánh, thấy miệng khô, biết nước nhà quý giá, bé thấy bên chân có giọt nước đọng trên cỏ, liền dùng tay nhỏ hứng lấy, rồi đưa ngón tay vào miệng.
An Mịch:... Điên cuồng muốn kiếm tiền mua mấy tấn nước cho con!
[Nhóc con sắp khát chết rồi, mau giúp bé tìm nguồn nước đi]
["Lau sậy um tùm, sương sớm vừa lên", Bạch Lộ ám chỉ: A. tiết khí, B. sương sớm, đếm ngược mười giây]
An Mịch quyết đoán chọn B.
[Chúc mừng trả lời đúng, đã nhận được phương pháp thu thập nước]
An Mịch click mở giao diện cá nhân, trên đó có thêm một tấm hình thu thập sương sớm, đây là bảo cô dạy nhóc con thu thập sương sớm sao?
"Bình An." An Mịch đành thử xem.
"Tiên nữ tỷ tỷ?" Nghe thấy giọng nói, Bình An cuối cùng cũng nhớ ra trong đầu có một tiên nữ tỷ tỷ, không phải mơ.
"Bình An, chúng ta thu thập sương sớm uống nhé?"
"Được ạ!"
An Mịch vừa dứt lời, Bình An đã vui vẻ chạy ra bên đường dùng tay hứng những giọt nước đọng trên cỏ, nói là hứng nước nhưng thực ra là đang chơi.
Ven đường còn có những cọng cỏ không ăn được, được sương sớm thấm ướt, lại tỏa chút sức sống, như những người kiệt quệ trên đời này, vẫn ngoan cường tồn tại.
Lần này An Mịch hết cười nổi, cô đau đầu không biết dạy nhóc con làm dụng cụ thu sương sớm thế nào.
Ngụy Cảnh Hòa mặc áo vải thô cũ sờn từ trên núi xuống, thấy ngay Bình An với đôi tay đẫm sương sớm.
"Bình An, con đang làm gì thế?" Hắn bước tới.
An Mịch vừa thấy Ngụy Cảnh Hòa liền nghĩ ra cách - Bình An không làm được, nhưng cha bé thì làm được!
"Cha, tiên nữ tỷ tỷ bảo con thu thập sương sớm để uống." Bình An vui vẻ chạy đến trước mặt cha.
"Ha ha... Tiên nữ quả thật uống sương sớm." Phía sau, Ngụy lão đại không nhịn được cười lớn.
"Thật vậy sao? Tiên nữ tỷ tỷ cũng cần uống nước ạ? Vậy con phải thu thật nhiều sương sớm cho tiên nữ tỷ tỷ, để tỷ ấy không bị khát." Không hiểu sao trong đầu Bình An lại nghĩ tiên nữ tỷ tỷ cần uống nước, nhưng bé biết không có nước uống thì rất khó chịu.
Ngụy Cảnh Hòa vốn chỉ nghe như người lớn chiều theo trẻ con, bỗng dưng như nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt lướt qua đám cỏ khô ướt sương trên mặt đất. Có lẽ, đây cũng là một cách để sinh tồn.