Ta Ở Cổ Đại Có Đứa Con

Chương 38

Ngụy Cảnh Hòa nghĩ hôm qua vì mình vắng nhà nên Bình An bị Lý thị ném lên núi mới sợ hãi thế này. Hắn cúi người xuống ngang tầm con: "Bình An, lần này cha chỉ đi làm việc trong huyện thôi, sau đó sẽ về nhà ở cùng Bình An."

Đây vốn là điều hắn đã tính toán sẵn. Hiện giờ tình hình ở huyện Thuận Nghĩa càng thêm căng thẳng, nếu dân chạy nạn tụ tập đòi vào kinh thành thì huyện Thuận Nghĩa sẽ phải gánh chịu hậu quả đầu tiên. Hắn thấy chắc chỉ vài ngày nữa huyện lệnh sẽ có động thái, ở lại đây sẽ bất lợi cho mình.

"Nó còn bé biết gì đâu, con mau đi đi, để ta dỗ nó là được." Ngụy lão thái định bước tới bế Bình An.

Bình An vốn hiếm khi khóc lóc ngay cả lúc chạy nạn, giờ bỗng òa khóc, nhào vào lòng cha: "Con phải đi theo, cha ơi đưa Bình An đi cùng, Bình An sợ lắm."

Mọi người đều nghĩ bé sợ vì hôm qua bị ném lên núi, nên đều im lặng. Cuối cùng Ngụy lão thái đành phải cứng rắn định kéo bé ra.

"Mẹ, con đưa bé đi cùng vậy." Ngụy Cảnh Hòa bế Bình An lên, lau nước mắt cho con: "Đừng khóc nữa, cha cho con đi theo."

Ngụy lão thái tức giận chỉ vào hắn: "Người ta nói mẹ chiều con hư, còn con là cha chiều con hư, cứ chiều đi!"

Bà cũng thương Bình An lắm, nhưng đâu có việc gì cũng để bé dựa vào cha như thế.

Ngụy Cảnh Hòa mỉm cười, ôm Bình An ra cửa.

Ngụy lão đại lắc đầu đuổi theo, chưa từng thấy ai chiều con như thế này.

Thôn Đại Khê là thôn gần huyện Thuận Nghĩa nhất, chỉ mất nửa canh giờ đi đường, đó cũng là lý do Ngụy Cảnh Hòa thường xuyên qua lại trong huyện.

Hiện nay ngoài thành đã giới nghiêm, trước cửa thành dựng lên hàng loạt rào chắn, ngăn không cho dân chạy nạn đến gần. Tất cả người tị nạn từ các nơi đều bị chặn lại bên ngoài rào chắn, không được đến gần cửa thành. Huyện Thuận Nghĩa là trạm kiểm soát cuối cùng trên đường đến kinh thành.

Ngụy Cảnh Hòa đứng ngoài thành, bôi đen mặt Bình An một chút. Khi đến cửa thành, hắn thấy hôm nay chỉ có hai người canh gác. Vì làm việc trong nha môn và được lính gác quen mặt, hắn không cần đăng ký đã được vào thành.

Ngay khi hắn ôm Bình An định bước vào, bỗng có tiếng hô vang trong đám đông: "Huyện lệnh bỏ chạy rồi! Huyện lệnh trốn khỏi thành rồi! Huyện Thuận Nghĩa sắp loạn, mọi người mau vào cướp bóc thôi!"

Tiếng hô vừa dứt, đám đông lập tức hỗn loạn.

Ngụy Cảnh Hòa đang đứng ngay cửa thành. Lính gác thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy về đóng cổng, khiến hắn bị đẩy ra phía trước đám đông.