Chủ Động Trở Thành Công Hung Ác Nham Hiểm Trong Lòng Thụ

Chương 14

Chương 14

Chủ boong tàu lúc này đã bước vào buổi tiệc. Không chỉ quầy bar đông kín người mà khu vực sofa cũng không còn chỗ trống. Rõ ràng, mọi người đều tận hưởng sự xa hoa của bữa tiệc trên du thuyền.

Âm thanh của đàn rock phối hợp với tiếng nhạc DJ càng làm không khí thêm sôi động. Ngay khi bước lên boong, Thích Tuy cảm nhận rõ sàn tàu như đang rung chuyển.

Cậu không nhịn được che hai tai lại, ánh mắt vô thức nhìn xung quanh. Nhận thấy nhiều ánh mắt đang nhìn về phía mình và Tần Tri Tụng. Thích Tuy bỗng cảm thấy vừa hối hận khi đã quyết định tham gia buổi party tối nay.

Rõ ràng, buổi tiệc đêm nay được tổ chức là có chủ đích. Đây là một cơ hội mà Tần Tri Tụng cố ý tạo ra để gặp mặt chủ tịch tập đoàn Nghiệp Thành. Nhưng với đa số người tham dự ở đây thì buổi tiệc này giải trí xa hoa, không hơn không kém.

Ngay từ khi vừa bước lên thuyền, sự xuất hiện của họ đã lập tức thu hút sự chú ý.

Tần Tri Tụng là người nổi tiếng ít tham gia các sự kiện vui chơi thế này. Đối với hắn, những bữa tiệc náo nhiệt không có gì hấp dẫn, thậm chí gây khó chịu. Hắn thà dành cả ngày một mình trên chiếc thuyền nhỏ giữa biển, câu cá trong tĩnh lặng, còn hơn là chịu đựng sự ồn ào của những buổi tiệc xa hoa.

Vì vậy, sự xuất hiện của hắn ở tối nay khiến không ít người tò mò. Rốt cuộc là chuyện gì, hay ai đã khiến Tần Tri Tụng đồng ý tham gia một buổi tiệc xa hoa như thế này?

Sớm biết rằng sẽ như vậy, cậu vừa nãy nên trực tiếp về phòng sau đó nhờ phục vụ mang đồ ăn lên phòng. Không nhất phải lộ mặt trước mọi người.

“Này không phải Tần tổng sao? Thật khó có cơ hội nhìn thấy ngài ở đây đấy.”

Đột ngột vang lên giọng nói làm Thích Tuy đang suy nghĩ miên man cũng phải chú ý đến. Cậu đứng sau Tần Tri Tụng nhìn về phía người vừa nói chuyên.

Người thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi đen với cổ áo mở rộng đến ngực. Tóc chải ngược ra sau, khuôn mặt hiện lên vẻ kiêu căng tự mãn.

Anh ta không nhìn về phía Tần Tri Tụng mà ánh mắt lại trực tiếp xuyên qua vai Tần, nhìn về phía Thích Tuy.

Hai ánh mắt giao nhau. Thích Tuy khẽ giật mình, cảm giác quen thuộc mơ hồ hiện lên. Cậu dường như nhớ ra, đã từng gặp người này ở đâu đó trước đây.

“Tham gia chút náo nhiệt.”

Tần Tri Tụng nở một nụ cười nhạt nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy áp lực. Hắn trả lời ngắn gọn rồi xoay người định bước lên tầng hai.

Tầng hai có một khu vực dùng bữa tối, không gian không lớn nhưng tầm nhìn lại tốt hơn hẳn so với boong tàu phía sau.

Nơi này hoàn toàn phù hợp với những người không thích hòa mình vào không khí cuồng nhiệt bên dưới nhưng vẫn muốn quan sát náo nhiệt từ xa. Vừa có thể trò chuyện thoải mái, vừa thưởng thức cảnh quan trời đêm.

Tần Tri Tụng là đã lên kế hoạch đưa Thích Tuy đến đó.

Thích Tuy nhìn kỹ gương mặt đối phương, cuối cùng cậu cũng nhớ ra một đoạn ký ức trong quá khứ.

Người này chính là Ngô Lâm, thiếu gia nhà họ Ngô nổi tiếng nhờ lập nghiệp dựa vào tài sản gia đình.

Họ từng học chung một trường.

“Lúc này thật náo nhiệt, Tần tổng cùng......” Ngô Lâm liếc nhìn Thích Tuy, bật cười, “Cùng cậu ấy không định uống một ly sao?”

Ở Vân Thành, số người dám nói chuyện với Tần Tri Tụng kiểu như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lời của Ngô Lâm vừa dứt, một nhóm người bên cạnh chỉ biết há hốc mồm nhìn, không dám chen lời.

Ngô Lâm rõ ràng đã uống không ít, thấy Tần Tri Tụng vẫn giữ im lặng lại cố tình châm chọc một câu: “Tần tổng bên cạnh mỗi ngày đều là một “em bé ngoan”, không hợp để uống rượu nhỉ? À, tôi quên mất điều đó.”

Tần Tri Tụng không để lộ cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng cụp mắt rồi thản nhiên đáp:

“Ngô thiếu gia uống không ít rồi. Mấy người các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Những người thân thiết với Ngô Lâm lập tức tiến lên giữ chặt anh ta, vội vã xin lỗi Tần Tri Tụng:

“Tần tổng. Ngô Lâm uống quá nhiều rồi, hiện tại không được tỉnh táo lắm. Xin ngài đừng chấp nhặt với anh ấy.”

“Thật sự là uống say quá mức, lời nói vừa rồi không phải ý đó đâu.”

“Mấy người kéo tôi làm gì? Tôi chỉ muốn biết cái tên Thích Tuy kia có gì đặc biệt mà được Tần Tri Tụng cưng chiều như thế. Chắc không phải là.........”

Lời nói của anh ta bị cắt ngang khi Lục Tân Bắc từ hành lang bước ra, nhanh chóng túm lấy cổ áo của Ngô Lâm, kéo mạnh anh ta sang một bên.

Ánh mắt Lục Tân Bắc lạnh lùng nhìn Tần Tri Tụng, rồi hờ hững nói:

“Nhà dạy dỗ không nghiêm, quá nuông chiều tính cách Ngô Lâm. Xin lỗi đã làm phiền.”

Ngô Lâm bị Lục Tân Bắc túm lấy, suýt nữa ngã xuống đất. Định mở miệng mắng chửi nhưng khi ngẩng đầu lên thấy người trước mặt là Lục Tân Bắc, khí thế kiêu ngạo lập tức tiêu tan, chỉ có thể ấp úng gọi một tiếng:

“Anh họ...…”

Lục Tân Bắc thả tay ra, khó chịu phủi phủi quần áo như thể vừa chạm vào thứ gì đó không sạch sẽ, khuôn mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.

“Chưa đủ mất mặt sao? Mau xin lỗi đi.”

Ngô Lâm cứng họng, rõ ràng trong lòng không cam tâm nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tân Bắc cuối cùng vẫn phải cúi đầu, nghiến răng quay sang Tần Tri Tụng và Thích Tuy, cố nặn ra một câu:

“Tôi uống nhiều quá, chuyện vừa rồi thực xin lỗi.”

Tần Tri Tụng không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn Lục Tân Bắc, ánh mắt lạnh nhạt như tảng băng.

Ban đầu, Lục Tân Bắc định nể mặt anh họ mình mà giúp Ngô Lâm giải vây nhưng với ánh mắt kia của Tần Tri Tụng sợ là nếu không giáo huấn bây giờ hắn sẽ không để yên. Anh ta đang muốn xử lý Ngô Lâm thì nghe Thích Tuy lên tiếng.

“Không sao đâu”

Thích Tuy đáp với giọng thanh thoát, ngữ điệu rất dễ nghe, “Chỉ là tôi không thể uống rượu, nên định lên lầu ăn một chút gì đó. Còn có thể xem một chút văn nghê biểu diễn nữa, lâu rồi tôi chưa được xem trực tiếp.”

Nụ cười chân thành trên khuôn mặt trắng nõn của Thích Tuy, không hề có vẻ gì căng thẳng hay lo lắng. Những lời cậu nói như một làn gió nhẹ, dần dần làm dịu đi không khí căng thẳng như thể một lớp mây tan biến, không khí lại trở nên thoải mái và tự nhiên.

Khi Thích Tuy dứt lời, dàn nhạc cùng DJ đứng bên cạnh đều có chút bất ngờ rồi họ trao cho nhau ánh mắt hiểu ý. Âm nhạc lại được mở lên, tiếng trống rộn ràng vang lên, xóa tan đi mọi căng thẳng trong không gian.

Lục Tân Bắc nhìn Thích Tuy với vẻ kinh ngạc rồi lại thấy trong mắt Tần Tri Tụng thoáng qua vẻ không vui nhưng hắn ta không ngăn cản Thích Tuy, khiến Lục Tân Bắc hiểu rằng tình huống này đã được giải quyết.

Thích Tuy không để ý đến phản ứng của những người xung quanh, chỉ nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tần Tri Tụng.

“Tôi có hơi đói,” Thích Tuy nói.

Tần Tri Tụng quay đầu nhìn cậu “Vậy lên trên lầu ăn chút gì nhé?”

Thích Tuy gật đầu “Ừ.”

Nghe vậy, Tần Tri Tụng nắm nhẹ tay Thích Tuy, nghiêng người, khom lưng đến gần tai cậu, nhỏ giọng nói: “Em lên trước đi, tôi sẽ đi theo sau, tiểu thiếu gia.”

Thích Tuy biết Tần Tri Tụng đang cố tình đùa cợt mình vì lời nói vừa rồi, liền nhíu mũi, tức giận liếc hắn một cái rồi nhanh chóng đi về phía cầu thang.

Trong khi đó, mọi người thấy bóng dáng của Tần Tri Tụng và Thích Tuy biến mất ở cửa thang máy.

“Thích Tuy, thứ gì thế, ỷ thế hϊếp người.......”

“Ngày mai cút về nhà tự suy ngẫm một tháng.”

Lục Tân Bắc đá mạnh vào đùi Ngô Lâm, tức giận nói: “Đừng có nhớ nhung những thứ không thuộc về mình. Tần Tri Tụng không phải người mà ngươi có thể trêu chọc, Thích Tuy càng không phải.”

Sau khi đá xong, anh ta làm như không thấy vẻ mặt bất mãn của Ngô Lâm, nhanh chóng đuổi theo Tần Tri Tụng và Thích Tuy.

Vừa rồi lời nói của Thích Tuy rõ ràng là vì mối quan hệ với Tần Tri Tụng mà để cho Ngô Lâm một chút mặt mũi. Nếu không, Tần Tri Tụng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn.