Chủ Động Trở Thành Công Hung Ác Nham Hiểm Trong Lòng Thụ

Chương 15

Chương 15

Thích Tuy cầm thực đơn, dựa theo khẩu vị của Trần Tri Tụng chọn vài món. Thỉnh thoảng cậu ngẩng đầu hỏi Tần Tri Tụng đang pha chế rượu có cần thêm gì không.

“Lấy một phần tôm hấp phô mai.”

“Còn có đường, dấm.”

“Anh muốn uống rượu không? Vậy...... muốn dùng thử một phần gan ngỗng không?”

Giữa không khí ấm cúng của khu ăn uống, tiếng nói chuyện của mọi người cứ thế vang lên, ngữ điệu mang chút phấn khích.

Tần Tri Tụng mở bình lắc pha chế, rót rượu vào ly pha lê, rồi nhìn về phía Thích Tuy “Em chọn đi.”

“Vậy mấy món kia khoảng mười lăm phút nữa sẽ đem tới.” Thích Tuy tắt đi ánh mắt cứng nhắc, tay chống lên bàn, quay sang nhìn đám người dưới boong tàu đang tụ tập vui vẻ.

Thật náo nhiệt.

Cậu không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ những người có thể tận hưởng những giây phút như thế, họ vui như thể chẳng có gì có thể làm họ xao lãng khỏi niềm vui của mình.

Thu hồi tầm mắt, Thích Tuy nhìn sang Tần Tri Tụng, mắt lóe sáng rồi mở miệng hỏi: “Chú nhỏ, chú có phải hay không.......”

“Giận tôi?”

Tần Tri Tụng bưng ly rượu lại gần, khom lưng chống tay lên bàn nhìn cậu, “Vì sao lại tức giận?”

“Phạm sai lầm mới biết gọi người, tôi là dạy em thế này sao?”

Thích Tuy lảng tránh câu hỏi của anh, chỉ biết bĩu môi làm như không nghe thấy.

“Vì Ngô Lâm trước mặt mọi người cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, còn bôi nhọ anh.”

“Vậy thì liên quan tới em?”

Thích Tuy bĩu môi, tay dịch từ mặt bàn xuống ghế, chống vào hai bên, “Bởi vì tôi muốn ngăn cản anh mà.”

“Biết tôi sẽ tức giận còn ngăn cản?”

Tần Tri Tụng trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt chẳng có vẻ gì là giận dữ.

“Nhưng cậu ta là em trai của Lục tiên sinh, hơn nữa.......”

Thích Tuy dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Tần Tri Tụng, “Hôm nay Tân tổng cũng ở đây, không thể để mất mặt.”

“Nhỏ mà lanh.”

“Ta không phải trẻ nhỏ.”

Thích Tuy bất mãn trừng mắt với anh, vừa định với tay cướp lấy đồ ăn của Tần Tri Tụng nhưng lại nhìn thấy Lục Tân Bắc vừa lúc bước đến, vội vàng thu tay lại.

Tần Tri Tụng nhét đồ ăn vào miệng, quay đầu nhìn về phía Lục Tân Bắc.

“Ngài Lục đây có chuyện gì sao?”

Lục Tân Bắc gật đầu, rồi chỉ tay về phía một góc, “Qua bên kia rồi nói.”

Nói xong, anh ta tự mình đi qua trước.

Tần Tri Tụng nhẹ nhàng xoa xoa tóc Thích Tuy, “Không cần chờ tôi.”

“Sẽ để dành lại cho anh.” Thích Tuy dụi dụi đầu vào lòng bàn tay của Tần Tri Tụng.

“Ngoan.”

Tần Tri Tụng rất thích lúc Thích Tuy vô thức làm nũng với hắn, hắn lại nhéo nhẹ vào má cậu rồi xoay người đi tìm Lục Tân Bắc.

Nhìn theo bóng lưng Tần Tri Tụng rời đi, Thích Tuy cúi đầu ghé vào mặt bàn, nghe từ tầng dưới truyền đến âm nhạc trong lòng không tự giác lại nhớ lại câu nói của Ngô Lâm.

Vì sao Ngô Lâm lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó?

Là ánh mắt ghen ghét và đầy ác ý, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ của một người đố kị.

Dù học chung chỉ mới nửa học kỳ, cậu cũng không nhớ mình đã đắc tội với Ngô Lâm bao giờ vì hai người rất ít khi gặp mặt nhau.

Khẽ thở dài, Thích Tuy ngồi dậy, động tác hơi vội vàng lại vô tình chạm phải điện thoại. Bỗng nhiên, cậu nhớ ra việc đã thêm Tạ Hoài vào danh bạ bạn bè.

Tần Tri Tụng xuất hiện đột ngột khiến cậu còn không kịp kiểm tra xem có phải đã lưu tên của Tạ Hoài đúng hay chưa. Nếu chẳng may xóa nhầm thì sao? Càng nghĩ càng lo, Thích Tuy dứt khoát lấy điện thoại ra kiểm tra.

Khi nhìn thấy tên Tạ Hoài trong danh sách trò chuyện, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may, còn may.

“Tiên sinh, ngài.......”

“Thích Tuy?”

Thích Tuy bị tiếng gọi làm giật mình, quay lại phát hiện là Tạ Hoài không nhịn được nói: “Cậu đi lặng lẽ như vậy, làm tôi sợ hết hồn.”

Tạ Hoài vừa đặt khay lên bàn vừa nói: “Là vì cậu đang nhìn vào điện thoại mà không để ý, có chuyện gì sao? Điện thoại có thứ quan trọng à?”

“Không, không phải đâu.” Thích Tuy lắc đầu, rồi thoáng nhìn thấy Tạ Hoài không vững cầm khay rượu liền đưa tay đỡ lấy.

“Cậu làm xong việc hôm nay, sau đó còn công việc khác không?”

Tạ Hoài lắc đầu: “Sao có thể nhanh vậy đã xong, công việc mùa hè đều là vặt vãnh, toàn dựa vào may mắn thôi. Nhưng mà, sao cậu lại hỏi cái này? Tần tổng không tốt với cậu à? Có anh ta ở đây thì cậu không cần lo lắng gì hết.”

Thích Tuy ngạc nhiên nhìn Tạ Hoài, há miệng thở dốc rồi lại cúi đầu xuống.

Thấy thế, Tạ Hoài nhận ra mình nói sai, vội vàng giải thích: “Không, không phải ý đó. Ý tôi là, Tần tổng đối với cậu rất tốt, cậu giờ không còn phải lo chuyện học nữa. Sau khi tốt nghiệp, báo đáp lại cho anh ta chẳng phải rất tốt sao? Chẳng cần nghĩ nhiều như vậy đâu. Cậu đâu muốn giống tôi, tự lực cánh sinh, làm công kiếm tiền đâu?”

“Ý của cậu tôi hiểu rồi, yên tâm đi.” Thích Tuy ngẩng đầu lên, trên mặt lại hiện lên nụ cười, không còn vẻ bất ngờ như lúc nãy.

Khoảnh khắc ấy, không khí có chút ngượng ngùng. Thích Tuy cầm ly pha lê thay vì giữ tay cầm, bưng lên và uống một ngụm nhỏ.

Thực ra, những gì Tạ Hoài nói cũng không sai. Có Tần Tri Tụng ở bên cạnh, cậu chẳng cần lo gì cả, càng không phải như Tạ Hoài, tự mình kiếm tiền nuôi sống bản thân.

Chờ về sau khi tốt nghiệp sẽ báo đáp Tần Tri Tụng thật tốt, cả đời đều đối với hắn thật tốt.

Giống hiện tại Tần Tri Tụng đối với cậu như vậy.

Tạ Hoài đứng ở bên cạnh đánh giá Thích Tuy, xem hắn sắc mặt từ âm trầm chuyển sang dịu dàng, nhẹ nhàng thở ra, “Đúng không? Tần tiên sinh cùng cậu không thân chẳng quen mà có thể đối với cậu như vậy tốt, về sau liền tính là kết hôn cũng sẽ không thay đổi, cậu cứ an tâm.”

Thích Tuy tròng mắt đột nhiên nhíu lại, cầm cái ly tay run rẩy, vì muốn che giấu sự bất ngờ trong mắt, vội vàng uống rượu, “Là, đúng không.”

“Tôi đây đang vội, cậu mau ăn nhanh, chốc lát liền nguội.”

“Được, cậu mau đi đi.”

Kết hôn?

Đúng rồi, Tần Tri Tụng về sau là muốn kết hôn, đến lúc đó trong nhà sẽ có một nữ chủ nhân, Tần Tri Tụng sẽ cùng đối phương làm việc, hẹn hò, xem điện ảnh, nghe ca kịch, còn sẽ cùng nhau tản bộ, cùng nhau ngủ.

Đại não không chịu khống chế mà vẽ ra một vài bức ảnh Tần Tri Tụng kết hôn.

Những cảnh tượng đó, người đứng cạnh Tần Tri Tụng không rõ mặt, Tần Tri Tụng trên mặt ngoài ý muốn biểu tình sinh động, dịu dàng.

Bảy phần rượu trong ly đã gần cạn, Thích Tuy không kìm được suy nghĩ, nhanh chóng uống chỉ còn lại một chút.

Cậu dựa vào sô pha, nhắm mắt lại.

Thật đắng lại còn cay.

Một chút cũng không dễ uống.

_________

"Ý tưởng của anh tôi sẽ suy xét, hiện tại thị trường còn chưa được khai thác người đầu tiên đi làm có thể kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng không thiếu nguy hiểm, làm ăn thì không thể để tình cảm chi phối."

"Không cần vội vàng, chỉ là gần đây khi đi công tác tôi có một chút ý tưởng nhưng vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh chỉ mới là bản thảo ban đầu."

Tần Tri Tụng cùng Lục Tân Bắc vừa trò chuyện vừa đi dọc hành lang dài của du thuyền, mắt nhìn thoáng qua hướng của Thích Tuy.

Chỉ một cái liếc mắt, Tần Tri Tụng đã nhận ra có gì đó không ổn, sắc mặt liền hơi trầm xuống.

Lục Tân Bắc cũng chú ý tới, lập tức lên tiếng: "Tôi đi trước, Ngô Lâm bị phạt đóng cửa ăn năn một tháng, giúp tôi gửi lời xin lỗi đến Thích Tuy."

Tần Tri Tụng chỉ đáp lại một tiếng "Ừ" rồi nhanh chóng bước về phía Thích Tuy.

Chưa kịp lại gần, một luồng mùi rượu nồng nặc xộc vào khoang mũi khiến Tần Tri Tụng lập tức nhận ra không ổn. Hắn liền nhanh tay kéo Thích Tuy dậy từ sô pha, vỗ nhẹ vào mặt cậu.

"Thích Tuy."

“…… Ngô?” Thích Tuy bị vỗ đến không thoải mái, giãy giụa một chút, “Buông ra.”

“Là tôi.”

Tần Tri Tụng kéo cánh tay cậu, đặt tay cậu lên vai mình, tay còn lại vòng qua sau đầu gối trực tiếp bế cậu lên, vừa đi vừa liếc nhìn bàn ăn gần đó không có ai động đến.

“Sao lại uống rượu?”

Thích Tuy nỗ lực mở mắt, tầm mắt mơ hồ một chút rồi nhận ra người bế mình là Tần Tri Tụng. Cậu nhắm mắt lại, đầu tựa vào vai hắn.

“Uống ngon.”

Tần Tri Tụng nghe thấy hai từ này, gân xanh trên thái dương nhấp nhô nhưng vẫn nhịn xuống, không để cơn giận bùng phát. Hắn cắn răng, ôm Thích Tuy bước vội về hướng phòng dành cho khách mà đi.

Hành lang có trải thảm chắc chắn, mềm mại, khi đi qua không phát ra tiếng động lớn.

Bât quá đi được một đoạn đường ngắn, Tần Tri Tụng mới nhận ra Thích Tuy sau khi uống rượu trở nên khó chìu và dính người.

Dưới tác dụng của rượu, Thích Tuy trở nên không an phận, đầu dựa vào vai hắn cùng lòng ngực cọ qua cọ lại.

Cánh tay cậu luôn cảm thấy lạnh, không hề ngần ngại mà tìm kiếm sự ấm áp mà dính sát vào gáy Tần Tri Tụng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua cổ Tần Tri Tụng.

"Chú nhỏ....."

"Tôi đây."

Tần Tri Tụng dùng chân đẩy cửa bước vào phòng, một tay bế Thích Tuy, tay còn lại khóa cửa lại đồng thời bật đèn.

Ánh sáng đột ngột khiến Thích Tuy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vội vã chôn mặt sâu vào người Tần Tri Tụng, tay siết chặt áo hắn, giọng nói nỉ non: "Tôi đau quá."