Chủ Động Trở Thành Công Hung Ác Nham Hiểm Trong Lòng Thụ

Chương 13

Chương 13

Thích Tuy lật qua lật lại vài tấm ảnh chụp, ánh mắt dừng lại ở những bức hình mặt biển đen thẫm. Nhìn mãi, tâm trí cậu dần trôi lạc đến nơi nào như thể thoát ly khỏi hiện thực.

Bỗng một giọng nói bất ngờ vang lên, kéo cậu từ thế giới của riêng mình trở lại.

“Tôi đã nói không có tiền rồi, ông đừng gọi nữa! Ông có hỏi bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Hôm nay tôi còn đang đi làm, ông nếu còn gọi nữa, tôi sẽ chặn số ông !”

“Cái gì? Ông nói không có tiền sẽ chết đói? Lần trước tôi vừa chuyển cho ông 500! Thuốc ông uống là ta đi mua, tiền điện nước cũng từ tài khoản của tôi, mỗi tuần 500 sinh hoạt phí, ông tiêu cái gì mà hết nhanh vậy? Ăn bào ngư hay tổ yến à?”

Thích Tuy giật mình, đôi mắt đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại giờ mới nhận ra những tấm ảnh chụp đều là những góc tối đen của mặt biển. Cậu nhanh chóng thoát khỏi giao diện xem ảnh, đóng màn hình điện thoại và nhét vào túi, tránh bị ai đó bắt gặp vẻ bối rối của mình.

Khu vực nơi cậu ngồi không lớn, chỉ đặt một bộ sofa cùng một bồn tắm ổn định nhiệt độ, còn lại là không gian để đi lại. Một nơi nhỏ hẹp mà nhìn thoáng qua đã có thể thu hết vào mắt.

Thích Tuy nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần. Trong đầu cậu chợt lóe lên một ý nghĩ: nếu giả bộ ngủ, liệu có thể tránh được sự chú ý hay không? Nhưng khả năng trốn trông có vẻ mong manh.

Tình huống này khiến cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Dù rõ ràng cậu không cố ý nghe lén cuộc gọi nhưng hiện tại bị bắt gặp tại trận, không khác nào bị hiểu nhầm là đang nghe lén chuyện riêng của người khác. Chỉ nghĩ đến việc phải đối diện với đối phương, Thích Tuy đã cảm thấy cả người cứng đờ, không biết phải làm thế nào.

“Ông ở nhà đàng hoàng đi, đừng uống rượu hay hút thuốc nữa. Nếu không, cái mạng của ông sớm muộn cũng tự mình tìm đường chết. Tôi chuyển thêm 200 cho ông nhưng đừng có đem nó đánh bài mà thua sạch đấy!”

Người kia nói xong liền cúp điện thoại, tiếng bước chân trở nên nặng nề hơn khi tiến gần.

Thích Tuy còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để đối diện, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của đối phương. Cậu chỉ có thể ngồi ngay tại chỗ, không cách nào né tránh. Nội dung cuộc gọi kia nghe qua đã thấy không ổn, khiến Thích Tuy càng thêm ngượng ngùng.

Nhưng ngay khi nhận ra bộ đồng phục trên người đối phương, cậu mới chợt nhớ ra nội dung vừa nghe thấy. Ở đây nói đi làm, vậy chắc hẳn là nhân viên phục vụ trên du thuyền. Những du thuyền hạng sang thường mang theo một đội ngũ phục vụ hoàn chỉnh, từ đầu bếp, pha chế, DJ cho đến các nhân viên khác.

“Xin lỗi”, Thích Tuy vội vàng mở lời.

“Tôi không cố ý.... không cố ý nghe lén cuộc gọi của cậu. Vừa nãy tôi chỉ đang ngắm biển thôi.”

Đối phương dừng lại, ánh mắt nghiêm túc đánh giá cậu một lúc. Đột nhiên, đôi mắt người kia mở to, vẻ mặt như nhận ra điều gì đó.

“Thích Tuy? Là cậu sao? Chính là Cao Trung Minh Đức, chúng ta từng học chung lớp sáu! Cậu quên rồi sao, hai chúng ta còn khá thân!”

Thích Tuy ban đầu lộ vẻ bối rối, nhưng biểu cảm dần chuyển thành kinh ngạc. Cậu tròn mắt nhìn người đối diện, khó tin hỏi: “Cậu là... Tạ Hoài?”

Tạ Hoài ban đầu còn lo Thích Tuy không nhớ ra mình, nhưng khi nghe cậu nhắc đúng tên mình, cậu ta lập tức gật đầu hớn hở.

“Đúng rồi! Là tôi, Tạ Hoài! Lúc đó tôi hay mượn bút và bài tập của cậu. Lần nào cậu cũng cho tôi mượn hết!”

Nghe vậy, khuôn mặt Thích Tuy lộ ra nụ cười vui mừng. Cậu không nhịn được mà đánh giá lại Tạ Hoài, sự quen thuộc từ ký ức ùa về khiến cậu không khỏi cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn.

Tạ Hoài giờ đã khác xưa, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, dáng người cao ráo hơn so với thời trung học.

Ngày trước, hai người cùng học chung lớp suốt ba năm, Tạ Hoài tuy học không giỏi nhưng lại xuất sắc trong thể thao. Cậu ấy từng được tuyển thẳng vào đại học với suất đặc cách thể dục, chỉ cần qua được các môn cơ bản. Vì vậy, Tạ Hoài thường xuyên mượn bút ký và bài tập của Thích Tuy và lần nào cậu cũng sẵn lòng giúp đỡ.

Nhờ những lần tương tác ấy, quan hệ giữa hai người dần trở nên thân thiết. Nhưng nhìn Tạ Hoài bây giờ lại nghe nội dung cuộc gọi vừa nãy, Thích Tuy mơ hồ nhận ra gia cảnh của cậu ấy dường như đã có biến cố.

Ngày trước, gia đình Tạ Hoài vốn không đến mức thiếu thốn, vậy mà giờ đây... Thích Tuy khẽ thở dài, đầu óc dường như tự động kích hoạt cơ chế phòng vệ. Trải qua biến cố lớn trong quá khứ, cậu đã hình thành khả năng phân tích cảm xúc, xem mọi bi kịch như câu chuyện không liên quan đến mình. Kể cả khi nghe những chuyện thế này, cậu cũng chẳng mấy động lòng.

Tạ Hoài nhìn Thích Tuy với vẻ ngại ngùng, nhưng cuối cùng cười phá lên, gãi đầu, ánh mắt vẫn giữ sự chân thật quen thuộc.

“Bị cậu nghe rồi cũng không sao. Chuyện là... ba tôi thua bạc, làm mất hết tiền trong nhà. Mẹ tôi không chịu nổi, nên ly hôn rồi sau đó bỏ đi. Em gái theo mẹ sống, còn tôi thì ở lại với ông già. Nghỉ hè này tôi tranh thủ kiếm ít tiền, vì trường không có việc làm thêm trong kỳ nghỉ.”

Thích Tuy khẽ mím môi, định nói gì đó nhưng lại nuốt lời. Một thoáng im lặng, cậu chỉ chớp mắt nhẹ nhàng, rồi hỏi: “Vậy đêm nay cậu có thể... số tiền kiếm được có giúp bớt khó khăn hơn không?”

“800 tệ một đêm, cậu thấy thế nào? Kẻ có tiền chính là rộng rãi như vậy.”

Tạ Hoài cười lớn, thoải mái ngả người lên sofa, “Chỉ cần lớn lên đẹp, làm việc nhanh nhẹn, giữ mồm giữ miệng là ổn. Chưa tới 24 giờ là kiếm được từng ấy, cũng tạm qua ngày.”

Cậu ta liếc nhìn Thích Tuy, rồi vội đính chính: “Nhưng tôi không có ý nói cậu đâu! Chỉ là... nghĩ tới những người khác thôi.”

Thích Tuy khẽ gật đầu, thấy sự thẳng thắn của Tạ Hoài, cậu bật cười, đôi mắt cong cong như xua tan những lo lắng ban nãy.

“Cậu thật lợi hại.”

“Đúng rồi, chúng ta thêm WeChat đi? Tôi đổi số rồi. Cái cũ nợ nần nhiều quá, phiền phức.” Tạ Hoài nói, rồi rút điện thoại ra.

Màn hình bật sáng, vết nứt chằng chịt trên bề mặt càng rõ ràng hơn. Thích Tuy cũng mở điện thoại, quét mã kết bạn với Tạ Hoài. Trong lúc đó, ánh mắt cậu không khỏi chú ý đến bộ đồng phục của Tạ Hoài và chiếc điện thoại nứt vỡ trên tay cậu ấy.

Ánh mắt Thích Tuy thoáng lóe sáng, rồi cẩn thận gõ vào điện thoại, đặt cho Tạ Hoài một cái biệt danh thật hay.

“Tuy Tuy?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa sân phơi. Thích Tuy theo bản năng lập tức thoát ra khỏi giao diện điện thoại, tắt màn hình, sau đó hấp tấp đứng dậy.

“Tần... Tần tiên sinh.”

Tần Tri Tụng bước vào, ánh mắt liếc qua Tạ Hoài rồi dừng lại trên người Thích Tuy. “Em quen người này à?”

Thích Tuy vẫn đang ngồi trên sofa, ngước lên nhìn Tần Tri Tụng. Cậu ngoan ngoãn, gật đầu nhẹ: “Là bạn học cấp ba. Trùng hợp gặp nên nói chuyện vài câu.”

Bàn tay đặt bên cạnh đã sớm đổ mồ hôi lạnh, cả người Thích Tuy căng thẳng không hiểu lý do. Vì sao mình lại khẩn trương thế này? Cậu không nói dối. Nhưng trong lòng vẫn có một trực giác kỳ lạ rằng Tần Tri Tụng sẽ không hài lòng, nhất là chuyện cậu thêm phương thức liên lạc của Tạ Hoài.

Bên cạnh, Tạ Hoài cũng nhận ra sự hiện diện áp đảo của Tần Tri Tụng. Cậu ta vốn chỉ từng thấy người đàn ông này trên các tạp chí tài chính hoặc qua tin tức. Bây giờ đối mặt trực tiếp, cảm giác áp lực không thể lẫn vào đâu được.

“Tần tiên sinh, tôi xin phép, không làm phiền hai người nữa.”

Tạ Hoài cúi đầu, nói một câu rồi nhanh chóng rời khỏi sân phơi.

Tần Tri Tụng nhẹ gật đầu, đáp lại bằng một tiếng “Ừm” ngắn gọn, sau đó quay sang nắm lấy tay Thích Tuy.

Ngữ điệu của anh lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nào: “Sao tay em lại lạnh như thế?”

Thích Tuy thầm thở ra một hơi, trái tim đập loạn cũng từ từ dịu lại.

Cậu chu môi nhỏ giọng đáp: “Tôi đứng đây ngắm biển lâu rồi, tay lạnh cũng bình thường thôi.”

Nghe vậy, Tần Tri Tụng bật cười khẽ, trên gương mặt vốn nghiêm nghị lộ ra chút dịu dàng hiếm hoi, nét lạnh lùng ban đầu cũng dần biến mất.

“Là lỗi của anh. Không nên để em đợi một mình.

“... Tôi không có trách anh mà.”

Thích Tuy bĩu môi, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Vậy anh đi với tôi ăn gì đi. Tôi hơi đói bụng rồi.”

“Vừa nãy ăn không no à?” Thích Tuy lắc đầu nhẹ, đôi mắt nhìn Tần Tri Tụng như muốn làm nũng.

“Hồi nãy thật nhiều người, tôi chỉ nhìn thôi cũng đủ no rồi.”

Tần Tri Tụng buông tay Thích Tuy ra, bàn tay vừa nãy còn siết chặt giờ đã có chút hơi ấm. Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo bị gió thổi làm cho lộn xộn của cậu, động tác tự nhiên mà đầy sự quan tâm.

“Vậy đi thôi, ăn xong rồi chúng ta về phòng nghỉ.”

Thích Tuy cầm lấy chiếc điện thoại để trên sofa, bỏ lại vào túi. Nhưng hành động này, cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tần Tri Tụng chăm chú dõi theo mình. Ánh mắt ấy như có ngọn lửa trượt qua từng chi tiết nhỏ của Thích Tuy. Cảm giác ấy khiến cậu không tự chủ được mà hơi nghiêng đầu, để lộ một bên sườn mặt, dần đỏ ửng lên.

Gió biển khẽ lùa qua, nhưng cái nóng từ ánh mắt kia lại khiến cậu như bị vao vây. Thích Tuy vờ như không để ý, nhưng bước chân bất giác chậm lại, lặng lẽ chờ người phía sau bước song song với mình.