Chương 12
Vào buổi đêm, cảng Phong dường như yên tĩnh hơn so với ban ngày, với những âm thanh sóng vỗ ầm ầm, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến những thăng trầm trong cuộc sống.
Gần bến tàu, một chiếc du thuyền xa hoa dài gần 100 mét đang neo đậu. Khi màn đêm buông xuống, những ánh đèn trên tàu bật sáng, lấp lánh rực rỡ làm cho không gian trở nên huy hoàng, tráng lệ, khiến người ta cảm thấy choáng ngợp trong vẻ đẹp xa hoa ấy.
Thích Tuy đứng trên boong tàu, quay người ngồi xuống chiếc ghế sofa, lặng lẽ ngắm nhìn mặt biển yên ả. Cơn gió từ biển thổi vào làm xua tan đi cái nóng oi ả của ban ngày.
Ở bên kia , không khí náo nhiệt của buổi tiệc trên tàu vang lên, tiếng cười nói, âm nhạc hòa quyện tạo nên bầu không khí vui tươi, thoải mái. Tuy nhiên, bề ngoài ít nhất thì mọi thứ có vẻ như đang diễn ra rất vui vẻ, hòa nhã.
Thích Tuy chống cằm, ánh mắt nhìn xuống dưới, tình cờ bắt gặp Tần Tri Tụng đã rời đi cách đây không lâu đang đi cùng một người lạ. Dù đây là một bữa tiệc vui chơi, thực tế là một cuộc gặp gỡ mang tính chất công việc và giao dịch.
Thích Tuy trong lòng suy nghĩ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi Tần Tri Tụng.
Ở đuôi thuyền, có một sân golf mini. Nơi đây không chỉ để phục vụ cho việc chơi golf mà nó còn là một không gian để hai người trao đổi.
Tần Tri Tụng khoác chiếc áo gió nhẹ nhàng và quần dài thẳng tắp, bộ âu phục này khiến phong thái của hắn trở nên thư thái. Thỉnh thoảng, anh lại trò chuyện với đối phương như thể chỉ đang tham gia một trò chơi thể thao đơn thuần.
“Không ngờ giám đốc Tần lại có kĩ thuật đánh golf giỏi như vậy.” Một người đối diện khen ngợi.
Tần Tri Tụng nhẹ nhàng vung gậy, theo dõi quả bóng lăn vào lỗ rồi khẽ mỉm cười đáp:
“Hợp tác chỉ có thể thành công khi cả hai bên cùng có lợi. Nếu cả hai đều có lợi, vậy đâu cần phải đắn đo làm gì. Mỗi ngày đều phát triển, không phải sao?”
Câu nói của hắn không chỉ là một lời giải thích đơn giản về thể thao, mà còn như một cách thể hiện quan điểm về công việc và mối quan hệ làm ăn.
Sau khi nghe xong câu nói của Tần Tri Tụng, vị chủ tịch Nghiệp Thành nhấc gậy đánh nhẹ vào quả bóng vừa được bắn ra, khiến quả bóng lăn một đoạn.
“Vậy mời Tần tổng, hợp tác vui vẻ”. Ông ta nói với giọng đầy ẩn ý.
“Hợp tác vui vẻ.” Tần Tri Tụng đáp, nét cười dần thu lại, vẻ mặt hắn trở nên nghiêm túc hơn.
Đôi mắt Tần Tri Tụng nhìn về phía sân tầng hai nơi Thích Tuy đang đứng, vẻ mặt hắn ẩn chứa sự kinh ngạc. Nhìn thấy cậu chầm chậm đi khỏi, nụ cười trong mắt hắn lại một lần nữa nở rộ.
"Buổi tiệc hôm nay, quý ông đây không phải là chỉ muốn rượu thịt." Tần Tri Tụng lên tiếng, giọng điềm tĩnh.
"Giám đốc Tần đã ở Vân Thành một tháng, hôm nay mới tổ chức yến tiệc coi như là hơi muộn một chút."
Tần Tri Tụng ngước mắt nhìn đối phương, nhận thấy vẻ ngạc nhiên hiện lên trên khuôn mặt người ấy. Nhưng chỉ trong một thoáng, biểu cảm ấy đã nhanh chóng biến mất thay vào đó là một nụ cười vang lên.
"Không hổ là con trai của Tần Bỉnh Thắng."
Tần Bỉnh Thắng, nghe thấy cái tên ấy nụ cười trên môi Tần Tri Tụng vẫn giữ nguyên nhưng ánh mắt hắn lại trở nên sắc lạnh, ẩn chứa những cảm xúc khó tả.
Dù lúc này, gió biển mát rượi và tiếng sóng vỗ êm đềm, nhưng việc nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người phía dưới cũng có chút miễn cưỡng, chứ đừng nói từ phía trong boong tàu, đột nhiên vang lên những giai điệu rock ầm ĩ.
Tốt, chính là có chút chán ghét.
Thích Tuy vốn định thu hồi ánh mắt, lặng lẽ rời khỏi căn phòng này để tránh đi sự náo nhiệt bên ngoài. Nhưng đúng lúc đó, cậu nhìn thấy một người bước vào, dường như người đó cũng muốn tránh xa không khí ồn ào.
Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, lo lắng bộ dạng nằm bò vừa nãy của mình bị người ta nhìn thấy. Người bước vào, sau khi nhìn kỹ, Thích Tuy nhận ra đó là người quen.
Lục Tân Bắc. Đại thiếu gia nhà họ Lục, nhân vật có tiếng tăm lẫy lừng.
Thích Tuy từng gặp Lục Tân Bắc vài lần, nhưng chỉ là chạm mặt qua loa, hai người không hề thân thiết. Lục Tân Bắc cũng không ngờ trong phòng này lại có người, bởi anh nghĩ mọi người đều đang bận vui chơi ở bữa tiệc bên ngoài. Nhưng khi thấy người đó là Thích Tuy, anh lại chẳng mấy ngạc nhiên.
Năm trước, anh từng nghe Tống Quang Cảnh nói Tần Tri Tụng đã đưa một cậu bé nhà họ Thích về chăm sóc. Tần Tri Tụng không chỉ mời bác sĩ riêng, thuê người giúp việc mà còn tự tay chăm lo cho cậu. Điều này khiến Lục Tân Bắc lúc ấy rất đỗi ngạc nhiên, nhưng anh không hỏi gì thêm.
Tần Tri Tụng đã cố tình giữ bí mật chuyện này, chỉ có một vài người thân cận là biết về nó. Trong số đó, Lục Tân Bắc là người may mắn nằm trong vài người ấy.
“Cậu ở đây một mình à?” Lục Tân Bắc hỏi, giọng điệu có vẻ hờ hững.
“Anh ấy cớ việc”. Thích Tuy trả lời ngắn gọn, không giải thích quá nhiều.
Lục Tân Bắc dừng bước, ánh mắt nhìn qua lớp kính trong suốt nhìn ra bên ngoài. Từ vị trí này, anh vừa vặn thấy Tần Tri Tụng đang từ cuối con tàu đi ngược lại cùng một người khác. Trong lòng anh như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt khẽ chuyển sang Thích Tuy.
“Vậy tôi không quấy rầy cậu nữa,” anh nhàn nhạt nói.
“Ta nên tìm chỗ khác yên tĩnh hơn.”
Thích Tuy hơi sững người, không ngờ Lục Tân Bắc lại nói như vậy.
“Không cần đâu”
“Chỗ này đâu phải của riêng tôi. Tôi cũng đang định ——”
“Thích Tuy.”
Lục Tân Bắc cắt ngang lời cậu, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười thoáng chốc, một kiểu cười khác xa với Tần Tri Tụng.
“Ta chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh một lát mà thôi.”
Nếu không phải hôm nay tình cờ có thời gian, lại thêm Tần Tri Tụng trực tiếp mời, anh cũng chẳng có lý do gì để tới đây. Có lẽ, trong lòng anh, hành động này ít nhiều mang theo chút tư tâm.
“Nếu vậy, anh có muốn đến phòng chiếu phim không?” Thích Tuy ngập ngừng đề nghị.
“Bây giờ có lẽ chẳng ai ở đó đâu.”
Lục Tân Bắc thoáng ngạc nhiên, nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thích Tuy anh lại không nỡ từ chối.
“Được, tôi sẽ qua đó thử xem sao.”
Lời nói vừa dứt, anh không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu nhẹ rồi quay người rời đi, để lại Thích Tuy ngồi đó với những suy nghĩ rối bời.
Buổi tiệc tối nay tuy không phải do chính Tần Tri Tụng tổ chức, nhưng anh lại có mặt ở đây vì một mối quan hệ xã giao. Tiệc được lên kế hoạch bởi một người bạn củaTần Khai Ngôn cũng đồng thời là chủ tịch của một tập đoàn có tiếng. Cái gọi là "du thuyền party" thực chất chỉ là cái cớ để nhóm người này thỏa sức vui chơi xa hoa trên biển.
Nam nữ, hoặc đôi khi là nam nam, nữ nữ đến đây tụ tập, hormone như lan tỏa khắp nơi trong không khí. Một nơi mà tất cả đều vì mục đích riêng mà đến, chẳng ai thật sự muốn khiêu vũ, ăn uống hay làm những việc đơn thuần. Những góc khuất như phòng chiếu phim sớm đã bị những người có ý đồ khác chiếm lấy.
“Tôi đi đây, cậu tự lo liệu đi”, Lục Tân Bắc nói trước khi rời đi.
“Hả? À, tốt.”
Thích Tuy không rõ anh ta đang ám chỉ điều gì nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý. Đợi Lục Tân Bắc đi khuất, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi một áp lực vô hình.
So với Tống Quang Cảnh dễ gần, Lục Tân Bắc có nụ cười cũng mang đến cho Thích Tuy cảm giác xa lạ. Anh ta dường như thuộc về một thế giới khác, giống hệt như Tần Tri Tụng, thế giới của những người mang quyền lực và địa vị mà cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn. Ngồi xuống sofa, Thích Tuy mở điện thoại liền phát hiện Tần Tri Tụng đã nhắn tin cho mình.
“Chờ ở đó, tôi sẽ đến ngay.”
Cậu gõ một chữ “Được” để đáp lại, sau đó bắt đầu lật xem những bức ảnh mình chụp trong ngày hôm nay.