Chủ Động Trở Thành Công Hung Ác Nham Hiểm Trong Lòng Thụ

Chương 11

Chương 11

Tần Minh Chương thủ đoạn hèn hạ, rốt cuộc không thể ký hợp đồng đúng thời hạn.

Chẳng sợ anh ta viện cớ này kia, năng lực không đủ đã là cái cớ cho Tần Tri Tụng đổi đội mới.

Ở công ty chọn lựa nhân tài thành lập một tiểu đội đàm phán mới, lợi dụng thời gian đem tài liệu giải quyết, cả tiểu đội nhanh chóng nhanh đưa ra phương án đàm phán tiến hành sửa chữa.

Phương án đàm phán đạt hiệu quả tối ưu, đúng thời gian hẹn thành công ký hợp đồng. Nắm bắt mục đích hợp tác của đổi phương, trừ khi hai bên xảy ra biến cố lớn hoặc có sự tranh cãi, về cơ bản đã đạt được thỏa thuận chính thức, chỉ còn chờ hợp đồng được phê duyệt và hoàn tất thủ tục.

Tần Tri Tụng ngồi ở bàn làm việc mở những bưu kiện chưa được xử lý ra đọc, rồi tắt trang web.

“Tổng giám đốc.”

“Vào đi.”

Tần Trầm cầm một tập tài liệu đẩy cửa tiến vào, đi đến trước bàn làm việc, đem tập tài liệu để trên bàn mới mở miệng, “Bản phác thảo hợp đồng chính thức này đã qua nhiều lần chỉnh sửa, nhưng giờ đây, đối phương lại yêu cầu kéo dài tiến độ. Nguyên nhân có lẽ là vấn đề giá cả, liệu có thể thương thảo thêm hay không?”

“Đối phương tuy không bận tâm lắm về những chi tiết nhỏ, nhưng nhìn cách họ xử lý, dường như không phải điều gì to tát. Thực tế, mọi chuyện cuối cùng điều phải dựa vào việc họ đánh giá và phê duyệt kết quả doanh số bán hàng. Nhưng với chúng ta, đó là một gánh nặng không hề nhỏ.”

Tần Trị Tụng không mở ra văn kiện, hơi cau mày, hai tay đan lại, khuỷu tay đặt lên thành ghế, tựa người vào đó.

Hắn im lặng một lúc rồi bất ngờ hỏi, “Trước kia, anh hai tôi có phải đã mua một chiếc du thuyền không?”

Nghe vậy, Trần Tầm ngẩn người, không hiểu sao câu chuyện lại chuyển sang hướng đó. Sau một lúc ngạc nhiên, anh mới phản ứng lại và trả lời, “Phải, nó đã ra biển hai lần, nhưng đều chỉ là đi trong ngày, không ở lại lâu.”

“ Gọi điện thoại cho Tần Khai Ngôn, mượn du thuyền một đêm.”

“ Ngài là tính ______”

“ Ukm.”

Mặc dù số tiền này nghe có vẻ không lớn, nhưng nếu tính tổng cộng tất cả các đơn đặt hàng, nó đủ để chi trả toàn bộ tiền lương cho công nhân ở một xí nghiệp vừa và nhỏ. Công sức bỏ ra có thể sẽ không ít, nhưng thành ý hợp tác thì vẫn còn phải chờ đợi thương thảo.

-------------

Thời điểm Tần Tri Tụng về đến nhà, Thích Tuy đang ở sân vườn chơi cùng hai cún con, mặc trên người bộ đồ rộng rãi, thoải mái, trông rất thư giãn, dễ chịu.

Cơ thể cún con mềm mại, hơn nữa nhiệt độ cơ thể còn hơi cao, chạy vòng quanh người cậu. Khi đi ngang qua người, nó còn cố ý cọ cọ vào tay cậu, khiến cho tim cậu mềm nhũn. Thích Tuy không thể kìm nổi sự đáng yêu của cún con, liền quỳ xuống thảm cỏ chơi đùa cùng cún con.

Trước đây, khi cún con vừa mới sinh, nó có bốn anh em. Nhưng đáng tiếc, hai trong số chúng sức khỏe yếu, không lâu sau đã chết non. Thích Tuy đã rất đau lòng, cảm thấy vô cùng xót xa. Dì Trương thấy cậu đau lòng, giúp cậu mang cún con đi chôn cất, lại giúp cậu chăm sóc hai cún con còn lại. Cũng may qua nửa tháng, chúng đã hoạt bát trở lại.

“Đang làm cái gì?”

Một âm thanh đột ngột vang lên khiến Thích Tuy giật mình quay lại. Cậu thấy Tần Tri Tụng đang đứng đó, đồng thời cũng nhận ra chiếc xe vẫn đậu trong hoa viên, chưa vào gara. Chắc là hắn chuẩn bị ra ngoài sao?

“Chơi với chúng nó thật vui, đáng yêu quá đi, giống như hai cái nắm tay nhỏ xíu.”

Thích Tuy nói rồi giơ tay, nhẹ nhàng bắt lấy một con cún đang ở gần mình. Cậu nâng nó lên, đưa ra trước mặt Tần Tri Tụng, cười hỏi, “Có phải nó rất giống không?”

Tần Tri Tụng nhìn trước mắt hắn một thân trắng mềm cún con, đôi mắt đen bóng, toát lên vẻ linh hoạt, hoạt bát, đặt biệt khi nhìn từ trên xuống dưới thể hiện rõ sự bất an của cún con.

Ánh mắt Tần Tri Tụng xuyên qua cún con, dừng lại ở đôi mắt tròn xoe của Thích Tuy. Hắn mỉm cười nhẹ, rồi lại nhìn đôi mắt của cún con, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Uh, rất giống.”

Thích Tuy nghe Tần Tri Tụng đồng ý với mình, tâm tình liền vui sướиɠ đến mức bay lên, khiến cậu cười tươi đến đôi mắt cong cong.

Thích Tuy nhẹ nhàng đặt chú cún xuống đất, chuẩn bị đứng dậy thì bất ngờ bị một bàn tay lớn nắm lấy. Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Tri Tụng, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo đứng dậy.

Có chút ngượng ngùng mà phủi hai đầu gối, Thích Tuy tò mò hỏi:

“ Hôm nay như thế nào lại trở về sớm, không bận sao?”

Từ khi ở Tần gia trở về, Tần Tri Tụng vẫn luôn rất bận. Không phải là chuyện đi sớm về trễ nhưng rõ ràng là thời gian họp kéo dài, điện thoại cũng liên tục gọi đến, ở nhà cũng nghe điện thoại thật lâu.

Thích Tuy thật sự muốn giúp đỡ, nhưng cậu đã nghỉ học từ giữ học kỳ trước, đến giờ vẫn chưa quay lại trường. Việc công ty cậu cũng không thể can thiệp, chỉ có thể yên lặng ở nhà đọc sách, chuẩn bị cho học kỳ mới bắt đầu vào tháng sau.Cho nên Tần Tri Tụng hôm nay như thế nào lại trở về sớm như vậy?

Thích Tuy chớp chớp mắt nhìn hắn.

“Đêm nay có muốn đi du thuyền chơi không? Sáng mai liền trở về.”

“ Là của tư nhân tổ chức sao?”

Tần Tri Tụng nhìn Thích Tuy, vẻ mặt cậu thoáng hiện một sự nghiêm túc như đang đối diện với một sự kiện quan trọng, một buổi đấu giá từ thiện hay một sự kiện nào đó cần chú ý đặc biệt. Dù vậy, nhưng không thể giấu được biểu cảm từ chối khẽ khàng. Hắn không nhịn được, duỗi tay xoa nhẹ mái tóc cậu. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, hắn đã muốn làm vậy. Cảm giác thật sự không khác trong tưởng tưởng là mấy, những sợi tóc mượt mà nhẹ nhàng lướt qua các ngón tay anh, mềm mại, bồng bềnh.

Ánh mặt Tần Tri Tụng hiên lên ý cười trêu chọc, như là hắn đang cố tình trêu chọc cậu, “Không biết.”

Thích Tuy: ”……….”

Đây là hắn biết rõ mà vẫn cố tình giả vờ không biết, đây là cố ý.

Thích Tuy lùi về sau một bước, sau đó vòng qua Tần Tri Tụng đi vào trong nhà, “Không đi”

“Thật sự không đi sao?”

“Không đi.”

Party du thuyền tư nhân chỉ đơn giản là một nhóm người tụ tập lại, cùng nhau vui chơi. Chỉ cần người tình ta nguyện, chơi gì đó đều có.

Thích Tuy bỗng nhiên cảm thấy buồn không rõ lý do. Khi liếc mắt nhìn Tần Tri Tụng, cậu lại thấy hắn đang cười tươi đầy hứng thú, khiến lòng cậu càng thêm khó chịu. Bình thường Tần Tri Tụng đối với các loại tiệc Tùng tụ tập này không có hứng thú, vì cái gì đột nhiên hứng thú muốn đi?

Từ hoa sân vườn vào phòng khách, không khí mát mẻ trong nhà khiến Thích Tuy mới nhận ra ngoài trời nóng đến mức nào. Cậu lè lưỡi một cái, đón lấy quả dưa hấu mà dì Trương mang đến.

“Cảm ơn dì Trương.”

Dì Trương thấy cậu như vậy, vẻ mặt hiện lên từ ái, “Dưa hấu cùng nước trái cây vẫn còn, hết tôi lại lấy thêm.”

Dì Trương mới xoay người liền nhìn thấy Tần Tri Tụng bước vào, liền gật đầu nói: “Tiên sinh, ngài có muốn thử không? Đây là nước ép trái cây tươi được hái từ vườn, hôm nay vừa được đem đến.”

Tần Tri Tụng còn chưa lên tiếng, Thích Tuy đã hừ một tiếng, đi thẳng về phía sofa ngồi xuống, cắn ống hút biểu hiện không muốn cùng Tần Tri Tụng nói chuyện.

“Nửa ly”.

Hắn không thích uống những thứ này, cũng không hứng thú với đồ ngọt, thậm chí những món ăn ngon nhất cũng không làm hắn thấy đặc biệt. Đối với hắn chỉ cần no bụng là được.

Hắn ngồi canh Thích Tuy, liền thấy Thích Tuy lập tức dịch ra, trên người khí áp đột nhiên hạ thấp. Hắn nhíu mày, không nói gì dựa người vào sofa.

“Nóng.”

Thích Tuy liếc qua Tần Tri Tụng, thấy hắn hơi nhiều mày, nhỏ giọng nói một câu. Sau cậu lại dịch trở về, tựa sát vào Tần Tri Tụng.

Tần Tri Tụng đem động tác nhỏ của cậu thu vào trong mắt, “Buổi tối đi du thuyền hay không?”

“Anh rất muốn đi sao?”

Thích Tuy hơi ngửa đầu, chột dạ mà lớn giọng, “Tôi lại chưa nói không đi.”

Tần Tri Tụng là bị Thích Tuy chọc cười, nhướng mày, “Kia vừa rồi là ai nói không đi?

Hay là tôi nghe nhầm, là vật lông xù nhỏ kia đang nói chuyện?”

Cái gì lông xù nhỏ _____

Thích Tuy muốn Tần Tri Tụng nói gì đó, nhưng một chút phản ứng này là đang mắng cậu là cún con. Cậu đặt cái ly lên bàn, cầm lấy gối ôm hướng trên người hắn đánh.

“Anh mới là cún con!”

“Tôi có nói cậu là cún con sao?”

“………”

Thích Tuy bĩu môi, “Vừa rồi nói không đi, giờ không phải là tôi sao? Anh cứ hỏi mãi, tôi hiện tại là muốn đi.”

Cậu giương mắt nhìn Tần Tri Tụng, không kìm được mà nhìn chăm chú. Đôi mắt tuy có nét đào hoa, nhưng lại thiếu cảm xúc mà thiếu sự đa tình mà trở nên lạnh lùng. Đặc biệt là lúc không cười, đôi mắt ấy giống như vực sâu không đáy, nhìn không thấu, khiến cho người ta dễ dàng bị cuốn vào mà không thể thoát ra.

“Có thể đi không?”

Thích Tuy nhấp môi, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, là tôi không nên cáu kỉnh.”

Tần Tri Tụng ánh mắt dịu lại, hắn duỗi tay vỗ nhẹ vai cậu, “Em không cần xin lỗi.”

“A, đã biết.”

Thích Tuy rầu rĩ mà bĩu môi đáp, rõ ràng chẳng vui tẹo nào.

Cậu dịch người một chút, rời khỏi người Tần Tri Tụng, rồi ngồi xếp bằng trên sofa, phía bên kia bàn trà, tiếp tục cầm ly dưa hấu uống một hơi hơn phân nửa ly. Tần Tri Tụng ngẩng đầu nhìn về phía dì Trương đang đứng bên cạnh. Bà lấy lại tinh thần, nét mặt hiện lên lo lắng, đồng thời bất đắc dĩ đưa chiếc ly cho hắn.

Sau khi Tần Tri Tụng uống xong một ngụm, phát hiện dì Trương vẫn đứng đó, liền hỏi: “ Có chuyện gì?”

“Tiên sinh, tháng sau tôi xin nghỉ về quê, đi thăm con trai và con dâu vài ngày. Nhân tiện, cháu nội cũng vừa tròn một tuổi.”

“Sắp xếp ổn thỏa mọi việc trước khi đi là được.”

Nghe vậy, dì Trương vội vàng gật đầu đáp “Tiên sinh yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ thu xếp mọi việc chu đáo rồi mới đi.”

Thích Tuy ở bên cạnh nghe được, quay sang hỏi: “Cháu nội là con trai hay con gái?”

Bà nhớ đã từng đề cập qua chuyện này, lúc ấy Thích Tuy đã đưa cho bà một món thủ công làm quà.

“Đã biết.”

Thích Tuy không giải thích gì về lý do mình hỏi câu đó, cậu lại tiếp tục xem chương trình trên TV. Chờ dì Trương rời đi, Thích Tuy mới uống xong ly nước dưa hấu, rồi chợt nhớ tới bản thân đã đáp ứng đi du thuyền chơi. Cậu chợt cảm thấy bối rối mà quay đầu nhìn Tần Tri Tụng, ánh mắt đầy hoang mang.

Tần Tri Tụng cúi đầu nhìn cậu, chờ cậu mở lời.

Qua vài giây, Thích Tuy bỗng nhiên nghiêm túc lên tiếng nhưng giọng điệu lại có phần tinh nghịch, “Chú nhỏ à, đêm nay chú muốn mặc áo sơ mi, quần đùi, đeo kính râm và đi dép lê không?”

Tần Tri Tụng: “……..”

“Là có ý gì?”

Thích Tuy bỗng nhiên cảm thấy đầu mình hơi đau, huyệt thái dương như có cảm giác nhói lên. Cậu chỉ tay vào TV, cố ý nhướng mày, vẻ mặt như đang trả thù chuyện vừa rồi .

“Ở đây, bọn họ đang tổ chức party trên du thuyền đấy.”

Tần Tri Tụng không nói gì, chỉ xoa nhẹ giữa trán mình, rồi vươn tay nắm lấy cổ tay Thích Tuy kéo lại gần mình.

“Đi thay quần áo đi.”

Sau đó cầm lấy điều khiển TV, tắt chương trình cậu đang xem dở.