Sáng hôm sau, sau khi coi hết lại kịch bản, rốt cuộc An Khê cũng rảnh rỗi, thế là cô dẫn theo Miên Miên đi dạo vòng quanh.
Sau khi ba người ăn cơm trưa xong, An Khê chuẩn bị trở về đoàn phim tập thể lực. Miên Miên lại không muốn cho mommy đi, thế là bé vừa ôm cô vừa khóc lóc um sùm.
An Khê dỗ thế nào cũng chịu, vừa đi mấy bước Miên Miên đã khóc, cuối cùng cô chỉ có thể quyết liệt rời đi.
Lúc lên taxi, Miên Miên được Khúc Tranh ôm vào lòng, bé vừa gọi mommy, vừa gào khóc nghe rất đau lòng.
An Khê kéo cửa xe, dừng lại vài giây.
Nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày này, sớm muộn gì Miên Miên cũng sẽ trở lại bên cạnh Khúc U.
Cuộc sống này được định là sẽ có sự chia ly.
An Khê cắn răng, khom lưng ngồi vào trong xe.
Buổi tối, cô lấy lý do đoàn làm phim có việc, không về khách sạn cũ ngủ. Nghe thế thì Miên Miên lại khóc một trận, còn gào vào điện thoại nói "Không muốn chơi với mommy nữa".
Cúp điện thoại, An Khê mất ngủ cả đêm.
Nửa đêm Khúc U lại gửi tin nhắn, nói ngày mai đoàn làm phim "Sư tôn" khai máy. Cô ấy mong An Khê cố gắng, đạo diễn và nhà sản xuất của bộ phim đều rất đáng tin cậy, đây sẽ là một đòn bẩy tốt cho cô.
An Khê rep lại cảm ơn.
Khúc U: "Không cần cảm ơn, dù sao cô cũng chăm sóc Miên Miên nhiều năm như vậy, người nên cảm ơn phải là tôi chứ."
An Khê không trả lời nữa.
Ngày 30 tháng 11, "Sư Tôn" khai máy.
Bộ phim tiên hiệp này có nội dung rất phức tạp, tuyến nhân vật cũng nhiều, lịch quay rất dày. Vừa khai máy là tất cả mọi người đều phải tranh thủ thời gian để quay phim, không dám lãng phí dù chỉ một giây.
7 ngày sau buổi khai máy, đạo diễn đột nhiên bảo kết thúc công việc sớm, cho toàn bộ đoàn làm phim nghỉ một đêm, đến một nhà hàng Pháp ăn một bữa lớn.
Đây là một chuyện tốt, nhưng tất cả mọi người đều hơi nghi nghi.
Vô duyên vô cớ, tại sao lại đột nhiên mời đi ăn đồ Pháp, lại còn chọn một nhà hàng cao cấp nữa chứ.
Đạo diễn giải thích là nhà đầu tư thấy mọi người vất vả, nên mới mời một vố.
Nhà hàng này nằm bên ngoài thành phố điện ảnh.
Nhà đầu tư mới rất hào phóng, bao trọn toàn bộ nhà hàng, tự chọn thực đơn, giá cả không thành vấn đề.
An Khê và Cố Vi Miểu với hai diễn viên phụ khác ngồi một bàn, vị trí ở cửa sổ.
Mấy ngày trước Cố Vi Miểu còn mắng kim chủ rảnh háng thì nay lại bắt đầu khen lấy khen để, nói kim chủ hào phóng có tâm, vừa nhìn đã biết con cháu sau này phú quý đời đời.
An Khê lật thực đơn, không yên lòng.
Hiếm khi được nghỉ, cô rất muốn call video cho Miên Miên, đã ba ngày không được gặp bé rồi.
An Khê cầm điện thoại lên, tính nhắn tin cho Khúc Tranh, nói tối nay cô muốn call video với Miên Miên. Nhưng lại thấy Khúc U gửi tin nhắn, hỏi An Khê quay phim thuận lợi không.
"Rất thuận lợi." Trả lời xong, An Khê buông điện thoại xuống, nhìn thực đơn xuất thần.
Cô không gửi tin nhắn cho Khúc Tranh nữa.
"Tiểu Khê Khê, cô gọi xong chưa?" Cố Vi Miểu chọc cô: "Nghe nói beefsteak của nhà này là hàng chính thống đấy, cô có muốn gọi một cái không?"
An Khê lấy lại tinh thần: "Được."
Gọi món xong, mọi người tiếp tục trò chuyện.
Trong phòng ăn chật kín người đoàn làm phim, An Khê vốn tưởng rằng món ăn sẽ lên chậm, không ngờ vừa gọi món xong, đã có hai nhân viên phục vụ đẩy xe ôm hoa tới.
"Chúc cô Lâm An Khê sinh nhật vui vẻ." Một trong những nữ nhân viên phục vụ chìa bó hoa ra.