Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 29: Đóng máy

An Khê sửng sốt, hôm nay là 7/12, là sinh nhật cô.

Nhưng nhiều năm qua cô cũng có tổ chức sinh nhật đâu.

An Khê không nhận hoa, hỏi: "Sao cô biết hôm nay là sinh nhật tôi?"

Nhân viên phục vụ hỏi ngược lại: "Giám đốc nói... Bộ bị nhầm hả?"

Cô ấy bất an liếc sang người bên cạnh, người kia cũng đơ người luôn.

Những người khác ở xung quanh đều hướng ánh mắt sang, chung quanh yên tĩnh đến lạ.

An Khê đành nhận hoa trước khi sự việc trở nên lúng túng.

Cô nhận ra đây là giống hoa hiếm Austin Juliet Rose, một bó hoa như vậy giá cũng phải lên đến bốn số, không giống như những bó hoa thường được các nhà hàng gửi tặng.

Sau khi tặng hoa, bánh ngọt cũng được bưng xuống từ xe đẩy, là một chiếc bánh Brownie hình trái tim màu đen.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Cố Vi Miểu giữ An Khê lại: "Hôm nay sinh nhật cô à, sao không thấy nói gì hết vậy?"

An Khê cười cười nói: "Tôi quên."

"Sao cô có thể quên sinh nhật của mình chứ? Nhưng thôi, tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ."

An Khê muốn từ chối, nhưng đồng nghiệp cứ liên tiếp gửi lời chúc mừng sinh nhật. Cô cũng không muốn làm mọt người mất hứng, thế là chỉ có thể đồng ý.

Tính cách Cố Vi Miểu hoạt bát nhiệt tình, cô ấy kéo An Khê vừa thắp nến vừa hát, còn bảo An Khê mau ước sinh nhật đi.

An Khê không nghĩ ra ước nguyện gì, nói đại: "Hy vọng quay phim thuận lợi, tất cả mọi người đều bình an."

Chỉ một câu nói như vậy, Cố Vi Miểu cũng dẫn đầu vỗ tay khen ngợi, sau đó bảo An Khê ước nguyện vọng cá nhân của mình đi.

An Khê suy nghĩ một hồi, nhắm mắt lại: "Mong Khúc Tư Miên bình an lớn lên, mãi mãi vui tươi."

Chia bánh ngọt xong, món ăn nãy gọi cũng lần lượt được đem lên.

Mấy người kia cũng không nói chuyện sinh nhật nữa, yên lặng ăn cơm.

Cố Vi Miểu ăn hai miếng, nhìn chằm chằm hoa được An Khê đặt ở một bên, nghi hoặc nói: "Nhà hàng này ra tay hào phóng dữ vậy sao? Tặng một loại hoa đắt tiền như vậy?"

Bên cạnh có người nói: "Có lẽ là bởi vì chúng ta thuê nhà hàng, còn nhiều người như vậy, bữa ăn này chắc cũng phải mấy trăm ngàn, so với một bó hoa thì cũng không thấm vào đâu."

Cố Vi Miểu gật đầu: "Hợp lý, chủ nhà hàng này rất tâm lý, sau này khi nổi tiếng, tôi nhất định sẽ đến đây ủng hộ thường xuyên."

Sau bữa tiệc, An Khê vứt hoa đi.

Cô mơ hồ đoán được người tặng hoa là ai.

Mặc dù không thể chắc chắn, nhưng cô cũng không muốn nhận bó hoa này.

Một tháng sau khi quay phim, đoàn làm phim chuyển đến chỗ núi phía Nam của Thành Phố Điện Ảnh.

An Khê là một nữ phụ không có danh tiếng, toàn bộ quá trình đều đi theo đoàn. Tổng cộng quay hơn ba tháng, một trăm lẻ sáu ngày, chưa từng về nhà.

Ngày 4 tháng 2 năm 2027, một ngày trước đêm giao thừa, toàn bộ đoàn làm phim chính thức đóng máy.

Tối hôm đó có tiệc đóng máy, địa điểm ngay tại một nhà hàng lớn.

Nhà sản xuất đặt một phòng riêng 30 người, gọi An Khê đi ăn cơm.

Trên bàn nhiều người, mọi người đều bắt chuyện trao đổi. Trong các diễn viên thì An Khê chỉ quen với mỗi Cố Vi Miểu, nhưng nay cô ấy lại không tới, thế nên An Khê chỉ có thể yên lặng ngồi trong góc xem điện thoại.

Đồ ăn đã sớm được phục vụ, nhưng nhà sản xuất không lên tiếng, nên chẳng ai dám động đậy.

Lại đợi vài phút, cửa phòng riêng bỗng nhiên được đẩy ra, đi vào một người đàn ông mặc âu phục. Anh ta đứng ở cửa, cung kính nghiêng người, nhường đường cho bà chủ phía sau tiến vào.

Nhìn thấy người tới, nhà sản xuất lập tức đứng dậy, vẻ mặt tươi cười nói: "Sầm tổng, cô tới rồi."