Bóng đêm dày đặc, đèn đường mờ mịt, mưa phùn rợp trời, cảnh đường phố mung lung.
An Khê không thấy rõ mặt người phụ nữ, nhưng giây đầu tiên nhìn thấy bóng người kia, đầu cô bùm một tiếng, hiện ra cái tên Sầm Khả.
Là Sầm Khả.
Mặc dù không thấy rõ, nhưng An Khê rất chắc chắn, đó chính là Sầm Khả.
An Khê siết chặt cán dù, cảm giác ngột ngạt áp lực như trói cô đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
"Mommy!" Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng con nít giòn tan, nháy mắt đã kéo An Khê ra khỏi cảm giác ngột ngạt kia.
Gió lạnh và hạt mưa cứ liên tiếp đập vào mặt, ngón tay cầm ô của cô lạnh đến phát đau. Xe cộ trên đường qua lại đông đúc, bánh xe lăn trên mặt đất, rít vang không thôi.
An Khê không nhìn làn đường đối diện nữa, cô tập trung mọi sự chú ý vào Miên Miên đang sải bước chạy tới.
"Mommy!" Miên Miên chạy vội vàng xông tới, đâm đầu vào lòng An Khê.
An Khê khom lưng ôm lấy bé, quan tâm nhắc nhở: "Con chậm thôi, đường trơn trượt, cẩn thận ngã.”
"Con thật sự rất nhớ mommy." Miên Miên ôm cô, liên tục dụi đầu, trước kia An Khê đều sẽ thuận thế bế bé lên, nhưng lần này thì lại không.
"Mommy đang cầm ô, không ôm con nổi." An Khê nắm tay bé, dịu dàng hỏi: "Bữa tối có ngon không.”
Miên Miên lắc đầu: "Đồ ăn trên máy bay không ngon tí nào."
An Khê nhéo nhéo mặt bé, chưa hỏi thêm gì, Miên Miên đã kéo tay cô vẫy vẫy về phía Khúc Tranh.
"Papa đến đây nhanh lên!"
Khúc Tranh lôi túi hành lý từ cốp xe ra, đi về phía trước.
"Trời lạnh như vậy, em ra ngoài đón làm gì?" Anh vừa nói vừa đẩy An Khê: "Mau đi vào nhanh lên.”
An Khê dịch ô về phía anh một chút, lại bị Khúc Tranh đẩy qua.
"Em và Miên Miên cứ che đi, tôi không cần."
An Khê không khách khí mà dịch ô về, tay dắt theo Miên Miên, miệng thì hỏi Khúc Tranh một số chuyện linh tinh. Cô còn phàn nàn về điều kiện khách sạn không tốt, nói lâu lâu phòng mình không có nước nóng...
Khúc Tranh nghe cô nói, ngẫu nhiên đáp một hai tiếng, lại bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đứng bên kia đường.
Bóng đêm mờ mịt, lại mưa phùn, khuôn mặt người phụ nữ kia rất mơ hồ, chỉ có thể thấy thân hình cao gầy mảnh khảnh của người đó.
Người phụ nũ đứng trước một chiếc xe màu đen, hình như cũng không che ô, lẻ loi một mình, trông vô cùng cô đơn.
Khúc Tranh luôn đặc biệt chú ý đến người phụ nữ như vậy, rất giống với người dì đã nhảy lầu của anh, y chang với An Khê lúc trước.
An Khê thấy Khúc Trang nhìn sang bên kia, cô vội nắm lấy tay anh, bảo đừng nhìn.
Khúc Tranh nói: "Sao vậy?”
An Khê vừa định giải thích, lúc này Miên Miên lại đột nhiên trượt chân, cả người nhào về phía trước, An Khê phải vội vàng giữ chặt bé lại.
"Cẩn thận một chút."
Khúc Tranh đi tới: "Ầy ầy, con không sao chứ?”
"Con không sao hết, chỉ trượt chân chút thôi." Miên Miên không những không hoảng, mà còn ngẩng mặt lên cười cười.
Khúc Tranh cũng không tính đùa, anh còn cau mày nói vài câu răn dạy bé. Miên Miên lè lưỡi, kéo tay An Khê chạy vào khách sạn.
Khúc Tranh đuổi theo phía sau bảo hai người chậm chút, nhưng đi hai bước. Anh lại nhớ tới người phụ nữ kia, quay đầu lại nhìn.
Người đó vẫn còn đứng im tại chỗ.
Khúc Tranh có chút để ý, nhưng Miên Miên lại kêu một tiếng, kéo lực chú ý của anh trở về.
An Khê đằng trước thúc giục anh nhanh lên, nghe thế thì Khúc Tranh thu hồi ánh mắt lại, tiến vào khách sạn.