Nhưng người kia lại gật đầu: "Kim chủ đại nhân thuê cho chúng ta ba tầng lầu, mọi người sẽ ở một phòng riêng, không cần phải chen chúc ở chỗ này nữa.”
"A a a tốt vậy trời ơi!" Cố Vi Mân vui đến mức muốn nhảy cha cha cha tại chỗ: "Kim chủ nào mà tốt vậy trời, tên là gì vậy, lần sau mà đi chùa tôi chắc chắn sẽ thắp hương giúp người đó cầu phúc!”
Người kia nói tiếp: "Chưa biết kim chủ là ai, nhưng họ chỉ là một công ty truyền thông mới thành lập, tên là Triêu Vân Media, nghe nói chúng ta là web drama đầu tiên bọn họ đầu tư.”
Cố Vi Miểu nói: "Bảnh, kim chủ kia cũng giàu dữ, chưa gì đã ngốn năm mươi ngàn vạn cho chúng ta."
"Đúng vậy, nghe nói còn chủ động tìm tới nữa." Người kia nói: "Đúng rồi, mấy người có xe đưa rước không, nếu không có thì đi chung xe với đoàn làm phim, hai tiếng sau tập hợp.”
"Được rồi." Cố Vi Miểu tiễn người kia đi, sau đó bắt đầu bàn luận với An Khê về nhà đầu tư kia.
An Khê vừa nghe, vừa thu dọn quần áo, tự nhiên cảm thấy có chút không yên lòng.
Khách sạn Thủy Dật Vân Thượng là sản nghiệp của nhà họ Sầm.
Sau khi Sầm Khả du học về nước, ban đầu Sầm Nho đã muốn cô ta tiếp quản khách sạn này. Nhưng lúc đó Sầm Khả lại từ chối, cô ta không muốn liên quan đến bất kỳ doanh nghiệp nào của tập đoàn Sầm Thị Long Dược.
Khi chưa tốt nghiệp đại học, Sầm Khả đã thành lập công ty của riêng mình, và sau đó chỉ mất năm năm ngắn ngủi. Cô đã thành công đưa công ty này ra thị trường, hiện tại vốn hóa thị trường đã lên tới mấy trăm tỷ.
Chưa nói đến cái khác, chỉ nói về năng lực, Sầm Khả so với người ưu tú còn ưu tú hơn gấp mười lần.
Ba năm trước, An Khê nghe nói Sầm Khả trở về trụ sở tập đoàn Long Dược, sau đó thế nào, An Khê không rõ nữa.
Nếu như không phải đột nhiên nghe đến cái tên Thủy Dật, cô cũng sẽ không chủ động nhớ tới Sầm Khả.
Chỉ là thế giới cũng rất nhỏ, về nước chưa đầy một tháng, cô lại phải ở khách sạn nhà họ Sầm.
An Khê theo bản năng sờ ngón áp út một cái, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, lập tức buông tay ra.
Cố Vi Miểu kế bên còn đang ba hoa nói về nhà đầu tư mới kia.
"Quả nhiên đây là công ty mới, không tìm được thông tin gì. Ngay cả Weibo cũng không đăng ký... Thật kỳ lạ..."
Mới thu dọn hành lý được một nửa, Khúc Tranh đột nhiên gọi điện đến, nói anh và Khúc Tư Miên sắp tới khách sạn.
An Khê bất ngờ: "Hai người đến đây làm gì?”
Khúc Tranh nói: "Hôm nay là thứ sáu mà, sau khi được nghỉ học thì Miên Miên cứ đòi tôi dẫn đi gặp em, thế là tôi nhanh chóng mua vé máy bay. Đi hơi gấp, cũng không kịp nói với em một tiếng, mọi việc bên chỗ em vẫn suôn sẻ chứ?”
An Khê còn chưa trả lời, Miên Miên ở bên cạnh đã gọi mommy, bé giật lấy điện thoại, giọng điệu đáng thương: "Miên Miên nhớ mommy.”
An Khê mềm nhũn, trả lời: "Mommy cũng nhớ con.”
Dỗ dành Miên Miên vài câu, An Khê đưa định vị của khách sạn cho Khúc Tranh, sau đó lại đến quầy lễ tân thuê một phòng sang trọng.
Còn vài phút nữa thì Khúc Tranh sẽ tới.
An Khê đến cửa khách sạn đón, lúc đi ra ngoài mới biết trời đang đổ mưa nhỏ, nhiệt độ lại giảm xuống, không khí lạnh giá. An Khê chỉ khoác một chiếc áo lông, gió lạnh tạt vào mặt, khiến mặt cô như muốn đông cứng.
Cô kéo khóa kéo, mượn một chiếc ô khách sạn, đứng ở cửa chờ Khúc Tranh tới.
An Khê nhìn thấy có một chiếc xe ô tô đậu ở bóng đèn đường đối diện, không nhìn rõ biển số, nhưng trong xe bật đèn, có lẽ là đang chờ người.
Lướt qua, An Khê vừa định dời tầm mắt, lại đột nhiên nhìn thấy bóng người phụ nữ cao gầy bên trong.