Chiếc xe khởi động, rời khỏi sân bay.
Lúc này Khúc Tranh mới lên tiếng, giọng điệu có chút lạnh lẽo: "Đứa bé này mới sinh được nửa tháng, em đã ném cho tôi và An Khê, hai người cũng không thân đến mức mà đòi ôm ấp đâu.”
Khúc U căng thẳng, biểu tình trầm mặc
An Khê nói: "Ở chung thêm vài ngày là được à, Miên Miên sợ người lạ, nhưng sau khi quen thì rất ngoan.”
Khúc U nhìn về phía con gái mình.
Khúc Tư Miên và cô ấy trông rất giống nhau, cả hai đều có đôi mắt hạnh sáng ngời.
Lòng cô ấy nhũn ra, nói: "Vậy hai người cứ ở đây thêm vài ngày đi, dù sao bình thường thì biệt thự của tôi cũng không có người, hai người ở bao lâu cũng được.”
Lần này về nước, Khúc Tranh không về nhà, bởi vì biệt thự của nhà họ Khúc gần tiểu khu Thiên Thắng Rose Bay. An Khê không muốn trở về chỗ đó, thế nên mới chọn nghỉ chân ở biệt thự ngoại ô của Khúc U.
Thật lòng thì An Khê cũng không muốn đến Bắc Thành. Nếu có thể được chọn, cô không muốn ở lại đây dù chỉ là một ngày.
An Khê không lập tức trả lời, Khúc Tranh nói trước: "Bên chỗ trường học của anh còn có việc, xong hôn lễ thì phải về luôn, cũng không tính ở lâu.”
Khúc U bất mãn nói: "Trường học của anh bận gì chứ? Không tính cho anh về nước mấy ngày à? Năm ngoái anh cũng đâu có về nước lần nào đâu. Tuy em không có trách nhiệm, sinh con ra rồi ném nó cho anh, nhưng em vẫn yêu con mà, em cũng muốn nhìn thấy con nhiều hơn, tại sao anh không cho em cơ hội?”
Khúc Tranh nói: "Vậy thì em ra nước ngoài mà thăm con bé, anh thay em nuôi con còn chưa đủ sao? Giờ còn phải lo chuyện đưa con về nước cho em gặp mặt à?”
"Anh thấy em có tiện đi lại không? Một đám Paparazzi cứ suốt ngày bám em dai như đỉa, lỡ như chuyện này bị lộ..."
"Nếu em đã lựa chọn sự nghiệp minh tinh của mình, vậy thì đừng tìm Miên Miên nữa. Em đã tự ruồng bỏ con mình như vậy, thì không có tư cách nói câu yêu con đâu."
Khúc U á khẩu, sắc mặt khó coi.
Bầu không khí trong xe lập tức căng thẳng.
Ngay Miên Miên cũng cảm nhận được, bé khó chịu núp vào lòng An Khê.
An Khê thấy trong xe có đồ chơi mới, thế là cầm lên, chơi đùa với Miên Miên.
Bầu không khí căng thẳng trong xe cũng chậm rãi bình thường lại.
Chờ Miên Miên thấy quen rồi, An Khê mới đưa bé cho Khúc U. Khúc U cũng vô cùng phối hợp, hạ thấp giọng điệu, dịu dàng nói chuyện với Miên Miên.
Được một lúc thì Miên Miên cũng không từ chối Khúc U nữa, mặc cô ấy ôm mình vào lòng.
An Khê im lặng nhìn, lại bắt đầu giơ ngón áp út tay trái lên.
Vị trí của biệt thự ở ngoại ô có chút xa xôi, xe chạy hơn một tiếng đồng hồ mới tới.
Ba Khúc mẹ Khúc đã sớm đứng chờ ở cửa.
Hôn lễ bất đắc dĩ này của An Khê và Khúc Tranh, là do gia đình Khúc Tranh ép buộc anh tổ chức.
Ba Khúc Tranh là một doanh nhân có chút tiền, mẹ Khúc là giáo sư đại học. Hai người chỉ biết chuyện đứa nhỏ này là của Khúc U, nhưng lại không biết quan hệ nam nữ giữa An Khê và Khúc Tranh là giả.
Cho nên lúc khi biết được Khúc Tranh có bạn gái, còn im lặng kết hôn, hai người mới giục về nước tổ chức hôn lễ.
Nhưng Khúc Tranh không muốn làm mấy cái chuyện hôn lễ vặt này, cũng càng không muốn vì vậy mà phiền An Khê chạy một chuyến về nước với mình. Thế là cãi nhau to với cha mẹ, cuối cùng An Khê vẫn là người khuyên anh nên trở về.
Dù sao đây cũng chỉ là hình thức, cần diễn xuất. Mà An Khê vốn học diễn xuất, dù sao cũng chỉ diễn cảnh hôn lễ thôi mà, cô làm được.
Chính vì thế nên Khúc Tranh mới đồng ý nghe ba mẹ về nước, nhưng không tổ chức hôn lễ rình rang, mà chỉ tổ chức tiệc rượu, thông báo một tiếng là anh đã kết hôn.