Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 20: Một ngày xui xẻo

Ngày cưới dự kiến diễn ra vào ngày 2/9, là ngày thứ hai An Khê về nước.

Buổi tối ngày 1 thì khá rảnh rỗi, hai người còn ăn cơm với mấy thân thích của nhà họ Khúc, địa điểm ở một nhà hàng tư nhân gần trung tâm Bắc Thành.

Vốn nhà họ Khúc muốn đặt nhà hàng năm sao, nhưng chả hiểu tại sao, khi liên hệ với mấy nhà hàng, họ đều nói là mình đã hết chỗ, không đặt trước được. Trong lúc đang không biết phải làm sao, thì một người bạn của ba Khúc đề cử nhà hàng kiểu Trung Quốc này.

Vị trí nhà hàng vừa khéo lại nằm bên cạnh hồ sen của công viên trung tâm, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy cảnh quan công viên xanh tươi, môi trường rất tốt.

Bãi đậu xe nằm đối diện nhà hàng, sau khi xuống xe, còn phải đi bộ qua một ngã tư giao thông có mật độ phương tiện khá dày. Làn đường thì lại hai chiều, cả nhóm người phải đợi chờ ba phút thì mới băng qua được.

Kỳ lạ thay thời tiết hôm đó rất là không đẹp, gió lớn đột nhiên nổi lên, mưa nhỏ rơi ào ào.

An Khê ôm Miên Miên, không tiện che ô, Khúc Tranh cầm một chiếc ô đen thật lớn, khẽ khoác vai An Khê, hộ tống hai người băng qua đường.

Mặc dù vậy, cánh tay An Khê vẫn bị ướt.

Khúc Tranh lại dịch ô sang bên cạnh An Khê, không nhịn được nói: "Tôi đã bảo em thay cái áo sơ mi chiffon dài tay kia rồi, em lại không chịu, mưa to như vậy, lát nữa mà bị cảm thì em tự chịu đó nha.”

An Khê nhìn Miên Miên trong ngực, thấy bé không bị mưa tạt ướt, sau đó mới quay sang nhìn Khúc Tranh cười cười: "Mưa to hồi nào vậy anh zai, mưa nhỏ mà.”

Khúc Tranh xách cánh tay cô lên: "Em nhìn xem, ướt hết rồi nè.”

An Khê thúc cùi chỏ vào người anh một cái: "Thầy Khúc à, làm một quý ông chút được không, đừng có hở tí là động tay động chân với người ta.”

Khúc Tranh trợn trắng mắt nhìn cô.

Trong lúc nói chuyện hai người đã đi đến cửa phòng ăn, Khúc Tranh thu ô, một tay An Khê thì mò vào túi lấy khăn giấy đưa cho anh: "Lau sạch nước trên quần áo và tóc của anh đi.”

Chỉ lo An Khê và Miên Miên, thế là nửa người của Khúc Tranh đã ướt hết.

Khúc Tranh cầm lấy tờ giấy, hời hợt lau lau mấy cái, đồng thời còn không quên trêu chọc Miên Miên hai câu, khiến cho bé cười khúc khích không thôi.

Ba Khúc mẹ Khúc đã đến từ trước, thấy hai người tới thì cũng vội vàng ra đón. Mấy người mới hàn huyên được mấy câu, thì giao lộ cách đó không xa đột nhiên vang đến một tiếng va chạm thật lớn.

Mẹ Khúc quay đầu lại nhìn, kinh hãi nói: "Ôi giời ơi, xảy ra tai nạn giao thông kìa.”

Ba Khúc cũng quay người nhìn một chút, hiện trường là một chiếc xe màu đen đâm vào đuôi một chiếc xe tải cỡ lớn, hình như chuyện này còn rất nghiêm trọng. Nhưng ông ta không quan tâm nhiều, thuận miệng nói: "Những ngày mưa như này, lái xe mà không cẩn thận thì dễ xảy ra tai nạn lắm."

Nói xong lại sờ Miên Miên một cái, thúc giục: "Hai đứa mau vào đi, để con nhỏ nhìn mấy chuyện là không tốt đâu.”

Khúc Tranh đáp một tiếng, lại thấy An Khê nhìn hiện trường tai nạn kia mà không nhúc nhích.

Anh nhìn theo tầm mắt An Khê nhìn sang, lúc này mới nhận ra chiếc xe màu đen đâm đuôi xe tải là một chiếc xe sang trọng đắt tiền, bởi vì hàng cây xanh che lấp, anh cũng không nhìn thấy rõ biển số xe.

Anh như nhớ tới chuyện gì đó, nhẹ nhàng đè vai An Khê lại: "Muốn đi xem không?”

An Khê lấy lại tinh thần, lắc đầu: "Không cần."

Cô ôm Miên Miên quay người đi vào phòng ăn.