Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 17: Hối hận

Cô ra khỏi tiểu khu, đi thẳng đến điểm cung cấp dịch vụ viễn thông gần nhất, làm sim điện thoại.

Làm sim xong, cô đi ra, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy tòa nhà cao tầng mà mình đã ở hơn hai năm.

An Khê ngẩn người im lặng, cảm giác không cam lòng kia vẫn cứ nặng trịch, sự oán hận và đau khổ lại dâng lên.

Mẹ đã từng nói cô sẽ hối hận.

Bây giờ cô hối hận thật rồi, hối hận đến mức muốn bóp chết chính bản thân mình ngày trước ngu xuẩn đi yêu Sầm Khả.

Nếu có thể làm lại, cô nguyện đời này mình không quen biết cô ta.

An Khê nhắm mắt lại, một lát sau, cô lấy điện thoại ra khỏi túi.

Trong điện thoại này có vô số ảnh, video, tin nhắn liên quan đến Sầm Khả.

Mỗi lần An Khê thay điện thoại, cô đều kiên nhẫn lưu từng bức ảnh, từng đoạn video từ điện thoại cũ rồi chuyển sang điện thoại mới.

Nhưng bây giờ, không cần thiết nữa rồi.

An Khê băng qua đường, sải bước về phía sông Hộ Thành.

Nước sông cứ chậm rãi, dòng chảy nhẹ nhàng.

An Khê giơ tay lên, ném điện thoại xuống.

"Tỏm" một tiếng, bọt nước văng nhẹ, điện thoại chìm xuống, chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.

Kết thúc rồi, An Khê nghĩ, mãi mãi kết thúc.

Thứ tư, ngày 24 tháng ba năm 2021.

Luật sư gõ cửa văn phòng Sầm Khả, đặt giấy chứng nhận đã ly hôn lên bàn làm việc.

Tay Sầm Khả đang cầm bút dừng lại, nhanh chóng nhìn lên tờ giấy, giọng điệu tùy ý: "Em ấy có nói gì không?”

Luật sư cười nói: "Không có, chuyện này cô Lâm cũng giao cho luật sư xử lý, cũng không nhận bồi thường của cô, chỉ cần sáu trăm vạn.”

Sầm Khả dừng lại: "Sáu trăm vạn?”

Luật sư gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy nói chỉ cần sáu trăm vạn, còn lại cũng không cần gì."

Sầm Khả im lặng hai giây: "Ừm, anh ra ngoài đi."

Luật sư gập đầu, đóng cửa rời đi.

Sầm Khả vẫn còn nhìn chằm chằm tờ giấy kia, đột nhiên cảm thấy bản thân không thể tĩnh tâm làm việc được nữa. Cô ta buông bút xuống, xoa xoa thái dương, gọi Hạng Thu vào.

"Liên hệ với quản lý Thiên Thắng Rose Bay, hỏi gần đây Lâm An Khê ở nhà làm gì."

Hạng Thu nói: "Vâng.”

Vài phút sau, Hạng Thu trả lời: "Quản lý nói cô Lâm đã chuyển đi, chỗ ở Thiên Thắng thì cô ấy cho người ta tháo dỡ.”

Sầm Khả nhíu mày: "Tháo dỡ”

Hạng Thu nói: "Quản lý nói mấy ngày nay tháo dỡ gây ra rất lớn, bởi vì cô Lâm yêu cầu vứt hết đồ trong nhà đi, ngay cả giấy dán tường cũng bị lột xuống hết.”

Sầm Khả nói: "Còn cô ấy thì sao?”

Hạng Thu: "Quản lý nói cô ấy đã ra nước ngoài. Trong thời gian tháo dỡ, cô Lâm không xuất hiện, có lẽ ngày công ty tháo dỡ đến, cô đã rời đi.”

Sầm Khả im lặng vài giây, ngã về phía sau, dựa vào lưng ghế: "Đưa điện thoại đó cho tôi.”

"Vâng."

Sầm Khả có ba cái điện thoại, một điện thoại để làm việc, thường cái này được thư ký và trợ lý thay phiên nhau quản lý, sàng lọc thông tin, chỉ thông báo cho Sầm Khả những thông tin cần thiết. Một điện thoại là đồ riêng của cô ta, còn cái khác kia thì đã tắt máy từ lâu.

Chiếc điện thoại bị tắt máy từ lâu kia, là chiếc điện thoại duy nhất cô ta cài Wechat riêng.

Sầm Khả bật điện thoại.

Bên trong không có tin tức gì nhiều, chỉ có vô số tin nhắn Wechat An Khê gửi tới, thông báo tinh tinh liên hồi.

Chiếc điện thoại này đã 4 tháng Sầm Khả không mở, bắt đầu từ khi An Khê ký đơn ly hôn.

Cô ta nhấn vào, tin nhắn gần đây nhất là: [Em thật sự, thâth sự rất tuyệt vọng, chị trả lời em được không? Một tin nhắn thôi cũng được, cầu xin chị...]

Sầm Khả sửng sốt, sắc mặt bỗng nhiên có chút trắng bệch. Cô ta siết chặt điện thoại, tầm mắt di chuyển lên.

[Tất cả đều là lỗi của em, vì em nên mẹ mới biến thành như vậy. Hiện tại em rất hối hận, cũng rất sợ hãi...]

[Em thật sự rất sợ hãi, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.]

"A Kha, chị trả lời em một chút được không?]

[A Kha, chị có ở đó không, mẹ vì em mà ngã bệnh rồi, bác sĩ nói bà ấy có nguy cơ trở thành người thực vật. Bây giờ em đang ở nước ngoài một mình, em sợ lắm...]

[Chị có ở đó không?]

[Chị đâu rồi...]

Sầm Khả đột nhiên đứng lên, đẩy ghế dựa ra sau. Bánh xe trượt dài, ma sát phát ra âm thanh chói tai.

Em ấy đâu rồi.

Sầm Khả cầm lấy chiếc điện thoại riêng của mình lên, nhấn vào danh bạ, lướt xuống, lướt xuống... Cuối cùng cũng nhìn thấy tên Lâm An Khê.

Đằng sau cái tên này là một dấu ngoặc đơn có ghi số 199.

Điều này có nghĩa là hơn nửa năm kể từ khi Sầm Khả đổi điện thoại đến nay, An Khê đã gọi cho cô 199 cuộc điện thoại mà không được trả lời.

Sầm Khả gọi lại.

Một giây, hai giây...

"Xin lỗi, số quý khách vừa gọi là số trống."