Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 16: Buông bỏ

Thứ sáu, ngày 1 tháng 3 năm 2021.

Bắc Thành, Thiên Thắng Rose Bay, tầng trên cùng.

An Khê quỳ gối trên sàn phòng khách nơi mẹ từng sống, bỏ hai bộ quần áo cuối cùng của mẹ vào vali, rồi đóng lại.

Dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa, An Khê nhấc vali xuống lầu.

Người tới là luật sư ly hôn do An Khê thuê, cô giao toàn bộ việc ly hôn của mình và Sầm Khả cho người này phụ trách, kể cả chữ ký ở Cục Dân chính cuối cùng.

Sau khi ký hợp đồng đầy đủ, An Khê thì thầm: "Giấy ly hôn cuối cùng thì cô cứ vứt đi, tôi không cần.”

Nữ luật sư nói: "Chuyện này thì không được, nếu cô cảm thấy đi lấy giấy đó phiền thì cứ gửi tin nhắn cho tôi, tôi sẽ lấy rồi mang đến cho cô."

Thật sự thì An Khê không muốn lấy tờ giấy đó chút nào, nhưng cô cũng không muốn nói nhiều, cuối cùng chỉ để lại cho luật sư kia một địa chỉ giả.

Nữ luật sư nhận địa chỉ, sắp xếp hợp đồng, đồng thời nói: "Nhưng tôi muốn xác định với cô một chút, hai người ly hôn, thật sự là cô chỉ cần sáu trăm vạn tiền bồi thường kia thôi sao?”

An Khê gật đầu.

Nữ luật sư tốt bụng nói: "Thật ra cô có thể đòi nhiều hơn, Sầm tổng không thiếu tiền, cho dù cô có thêm hai con số 0 thì cũng không quá đáng. Tôi nghe nói trước đó Sầm tổng đã nɠɵạı ŧìиɧ với một nữ nghệ sĩ tên là Lý Mộ Tử, còn tiện tay mua cho cô ta một chiếc xe thể thao, ngốn hết sáu trăm vạn. Vậy thì quá thiệt thòi cho cô rồi.”

An Khê quay đầu lại, tim co thắt lại, cảm giác ngột ngạt và đau đớn kia lại ập đến.

Cô thở hổn hển, khàn giọng: "Được rồi, cô đi đi."

Nữ luật sư thấy cô không muốn nói, thì cũng không hỏi nữa, mang theo đồ rời đi.

Cô ấy đi ra cửa, cũng vừa vặn thấy hai người của công ty tháo dỡ trong thang máy ra. Nữ luật sư không khỏi nghi hoặc, căn nhà này Sầm Khả vẫn đứng tên, đâu có chuyển cho An Khê đâu.

Vậy người của công ty tháo dỡ đến đây làm gì? Sầm Khả sai đến sao?

Quản lý đưa công nhân tháo dỡ vào xong, lại tới đưa nữ luật sư xuống lầu, sau khi vào thang máy, nữ luật sư thuận miệng hỏi thăm vài câu.

Quản lý nói: "Cụ thể thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nói hình như là muốn tháo dỡ, chắc là muốn trang trí lại gì đó..."

Trong phòng.

Đối mặt với câu hỏi của hai người công ty tháo dỡ, An Khê trả lời: "Các anh tháo xuống hết tất cả trang trí của tầng hai đi. Đồ nội thất, sàn nhà, bao gồm cả giấy dán tường, tất cả các vật dụng cá nhân khác cũng vứt hết luôn, đừng chừa lại thứ gì.”

Hai người kia sửng sốt, nhìn quanh phòng một lần.

Đây là một căn nhà ở cao cấp, một tấm thảm trong nhà này cũng lên đến năm con số, chứ đừng nói chi là những đồ nội thất cao cấp đồ kia, không lẽ ném đi hết trời? Bán lại cũng cỡ mấy trăm ngàn đó trời.

An Khê lấy điện thoại ra: "Tôi chuyển tiền cho các anh trước, tối nay tôi sẽ ra nước ngoài.”

Một người trong đó vội vàng nói: "Cô có chắc chắn là muốn ném hết tất cả những thứ này không, không muốn để lại gì luôn à?"

An Khê gật đầu: "Không để lại, vứt hết.”

Hai người kia rất sốc, nhưng có lẽ đây chính là thế giới của người giàu, không thích thì cứ ném, chẳng quan trọng giá trị.

Những những đồ nội thất này quá đắt, hai người không dám đồng ý như vậy, sợ sau này cãi nhau. An Khê liên tiếp bank thêm tiền, hai người kia mới chịu làm, nhưng vẫn đòi ký hợp đồng, chứng minh rằng những đồ nội thất này chính An khê ra lệnh vứt đi.

An Khê không muốn phiền phức như vậy, không ký hợp đồng, bảo hai người lấy điện thoại quay video chứng minh.

Quay video xong, An Khê lấy chiếc nhẫn cưới ra khỏi túi xách.

"Sau khi tháo dỡ xong nơi này, phiền hai người đặt cái nhẫn này đặt ở giữa phòng khách."

Hai người sững sờ nói: "Hả?”

An Khê ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh lùng đến có chút u ám: "Nhẫn, đặt ở giữa phòng khách.”

"Được rồi." Một người vội vàng nhận chiếc nhẫn.

An Khê lập tức nhấc vali lên, sải bước rời đi.

Chờ sau khi cô đi, hai người kia không khỏi cảm thán, đồ trang trí xa hoa tinh xảo như vậy, nói vứt là vứt, ôi đúng là tư bản.

Hai người kia vẫn như thường lệ mà kiểm tra quan phòng, khi đến phòng ngủ chính ở tầng hai. Mấy chục bộ quần áo xa xỉ, túi xách đắt tiền, thậm chí cả một tủ đồ trang sức đều ở đây.

Mấy thứ này có giá trị không nhỏ, hai người không dám tùy tiện xử lý, vội vàng gọi điện thoại cho An Khê.

An Khê vẫn lặp lại ba chữ kia như cũ: "Vứt hết đi.”

Hai người nhìn một đống trang sức lấp la lấp lánh kia: "Cô thật sự muốn vứt hết sao, tôi thấy mấy thứ này..."

"Các anh muốn thì cứ lấy đi." An Khê nói xong, cúp điện thoại.