Thật ra nếu bình tĩnh nghĩ lại, buổi sáng lúc cô gọi điện thoại cho Sầm Khả, thì trong nước đã là buổi chiều. Sầm Khả không nhận được điện thoại của cô, có lẽ là vì đang họp, đang bận rộn với công việc, không phải cô ta cố ý không nghe máy.
An Khê biết mình chỉ đang tự tìm cái cớ để tự lừa bản thân thôi, nhưng cô... Vẫn giữ hy vọng vào cái suy nghĩ lố bịch ấy.
Sầm Khả không nghe điện thoại, vậy chắc chị ấy không biết những chuyện bây giờ cô đang trải qua, cũng không biết mẹ cô bị bệnh.
Nếu chị ấy biết...
An Khê mở đoạn chat ra, bắt đầu chỉnh sửa.
[A Kha, chị có ở đó không, mẹ em ngã bệnh rồi, bác sĩ nói bà ấy có nguy cơ trở thành người thực vật. Bây giờ em đang ở nước ngoài một mình, em sợ lắm...]
Không có phản hồi.
[A Kha, chị trả lời em một chút được không?]
[Em thật sự rất sợ hãi, không biết phải làm gì.]
[Tất cả là tại em, tại em nên mẹ mới thành ra thế này... Em thật sự rất hối hận, cũng rất sợ hãi...]
Vẫn không có phản hồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bàn tay An Khê cầm điện thoại dần dần nhẹ tênh, cơ thể cũng từng chút từng chút khom xuống.
Cô cảm thấy mình như đang chìm xuống vực thẳm, rơi vào tuyệt vọng.
Nếu mẹ qua đời, vậy cô cũng không muốn sống nữa.
Mẹ là người thân duy nhất của cô.
Một lúc lâu sau, An Khê dùng sức lực còn lại, gửi tin nhắn cuối cùng: [Em thật sự, thật sự rất tuyệt vọng, chị trả lời em được không? Dù chỉ một tin nhắn thôi cũng được, cầu xin chị...]
Sầm Khả không trả lời.
23h30 ngày 31/12/2020.
Trần Lạc Mai bị đẩy vào cấp cứu vì xuất huyết não lần nữa.
Nửa giờ sau, việc cấp cứu không có hiệu quả, bác sĩ tuyên bố bà ấy đã tử vong.
An Khê ngã ngồi ngoài phòng cấp cứu, bật khóc nức nở.
Thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Mẹ vì cô mà chết, cô là tội nhân gϊếŧ mẹ.
An Khê nằm sấp trên đất, khóc đến tan nát cõi lòng.
Trong lúc tuyệt vọng, cô chợt nhớ tới Sầm Khả, nhớ tới người phụ nữ mình đã yêu nửa đời.
Thế là An Khê theo bản năng lại gọi điện thoại cho Sầm Khả, giống như cô ta là điểm tựa duy nhất trong thế giới sắp sụp đổ này của cô, là rơm cứu mạng duy nhất khi cô sắp rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng.
Ngoài phòng cấp cứu không có sóng, An Khê cầm điện thoại, vừa đi vừa khóc, ra ngoài gọi điện.
Cô đẩy cửa hành lang, tiến ra bên ngoài, gió tuyết ập đến, bấm gọi điện thoại.
Tuyết vẫn còn đang rơi.
Trời rét đậm, sương trắng đầy đất.
An Khê giẫm lên tuyết đọng, vô thức đi thẳng về phía trước.
Âm báo điện thoại vang lên, An Khê bước về phía trước một bước. Trong làn tuyết đọng, không biết cô đá vào cái gì, lảo đảo ngã xuống, quỳ trên mặt đất, điện thoại trong tay rớt xuống tuyết trắng.
"Alo..."
Nhấc máy rồi!
An Khê sửng sốt một chút, vội vàng quỳ gối bò hai bước, nhặt điện thoại lên, giọng mang theo nức nở nói: "A Kha, em..."
"Lâm An Khê." Sầm Khả ngắt lời cô, giọng nói bình tĩnh, từng chữ ôn hòa: "Ly hôn rồi thì đừng có gọi cho tôi nữa, biết chưa?”
An Khê há miệng, tất cả lời nói đều bị đông lạnh trong cổ họng.
"Tút tút—" Cúp máy.
Tuyết vẫn rơi như cũ, từng bông từng bông vô tận.
Còn An Khê thì quỳ gối trong làn tuyết rơi đầy trời, sụp đổ khóc lớn.
Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, thời gian trên nhảy từ ngày 31 tháng 12 năm 2020 đến 0 giờ ngày 1 tháng 1 năm 2021.
Năm 2020 sẽ kết thúc.
Cuộc sống ở An Khê cũng kết thúc vào ngày này.