Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 14: Vay mượn

Điện thoại bị ném như vậy mà cũng không tắt máy, thậm chí còn mở loa ngoài, âm thanh máy móc lạnh như băng kia cứ như thế mà lặp lại.

"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Ca phẫu thuật của mẹ đã thành công, nhưng tình hình không mấy khả quan, bác sĩ còn nói An Khê nên chuẩn bị tâm lý.

Hai tuần kế tiếp đều là thời kỳ nguy hiểm của Trần Lạc Mai, bà ấy có thể chết bất cứ lúc nào. Cho dù may mắn sống sót, cũng có xác suất lớn là sẽ trở thành người thực vật.

Trần Lạc Mai được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, An Khê ngơ ngác đứng ngoài cửa.

Điện thoại đã hết pin, màn hình đen xì.

An Khê trừng mắt nhìn những vết nứt trên màn hình điện thoại, cả người cứng ngắc, nửa ngày không nhúc nhích.

Cô không thể chấp nhận tình trạng của mẹ.

"Có lẽ mẹ sẽ chết" Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, An Khê đã đau đớn đến nỗi gần như muốn ngạt thở. Giống như có một bàn tay vô hình, bóp chặt lấy lục phủ ngũ tạng của cô, khiến cô không thở được.

Có y tá đi ngang qua, thấy sắc mặt An Khê trắng bệch, tốt tính mà rót cho cô một ly nước nóng. Còn hỏi cô có ăn cơm trưa không, có cần cô ấy mang bữa trưa cho không.

An Khê không muốn ăn gì, thế là từ chối.

Y tá an ủi An Khê vài câu, mong cô phấn chấn lên. Cô ấy nói sau này mẹ cô còn cần cô chăm sóc, cô không thể bị khó khăn trước mắt đánh gục được.

Những lời này lập tức đánh thức An Khê, cô không thể chỉ ngồi ở đây dày vò, cô phải tích góp tiền.

Bệnh của mẹ tiếp theo còn cần một khoản tiền lớn để điều trị, ở phòng ICU một ngày đã phải chi hàng ngàn Euro. Với số tiền hiện tại thì cô không thể chống đỡ nổi trong vài ngày sắp tới.

An Khê hỏi y tá đồ sạc, sạc điện thoại, bật nguồn.

Màn hình từ từ sáng lên, hiển thị ngày và giờ trong nước: 2020, 31 tháng 12, 21:00.

An Khê kiểm tra mấy thông báo chưa đọc trước.

Trong hộp tin nhắn văn bản có đầy đủ các thông báo khấu trừ ngân hàng, WeChat. Ngoại trừ một vài người bạn nghe tin nhắn gửi lời thăm hỏi, thì không còn gì khác.

Không có tin nhắn của Sầm Khả.

An Khê dừng một lúc, mở trình duyệt, lên trang web thông tin nhà ở trong nước, tìm công ty môi giới, chuẩn bị bán nhà.

Hai ngôi nhà của cô đều được cha mẹ cô đứng tên.

Hiện tại mẹ hôn mê, An Khê muốn bán nhà, trước tiên phải làm công chứng, sau đó còn phải làm các thủ tục khác nữa. Thế nhưng nếu vậy thì An Khê phải về nước, nhưng cô không có thời gian đó.

Số dư trong thẻ của cô cũng không đủ để chống đỡ cho đến lúc đó.

An Khê đóng đoạn chat với người trung gian, vào WeChat, bắt đầu trả lời tin nhắn của mấy người bạn kia. Hàn huyên xong, cô nói thẳng là mẹ mình đang cấp cứu ở nước ngoài, cần tiền chữa trị, hỏi bọn họ có thể vay một ít tiền hay không.

Đầu tiên thì mấy người này hỏi thăm tình huống mẹ An Khê, sau đó tỏ vẻ tiếc hận vài câu, cuối cùng không giải quyết được. Họ cũng đồng ý cho vay tiền, nhưng chẳng qua cũng chỉ cho mượn được mấy trăm thôi, căn bản không đủ.

An Khê mở danh bạ, bắt đầu gọi điện cho người thân xin vay tiền.

Chắp vá đông tây, cũng chỉ mượn được ba chục vạn ít ỏi.

Vẫn chưa đủ.

An Khê đột nhiên nhớ tới chiếc xe mới của Lý Mộ Tử, Sầm Khả đã bỏ ra sáu trăm vạn, mua cho ả ta chiếc xe kia.

An Khê siết chặt điện thoại, nỗi đau kia khiến cô như muốn chết lặng.

Cô xoa xoa nhẫn cưới, mở Wechat ra, nhìn chằm chằm vào cái tên Sầm Khả kia.