Vì tuyết quá lớn nên nửa giờ sau xe cứu thương mới đến.
Cuối cùng, lúc đến bệnh viện gần nhất, thì đã hơn một giờ sau đó.
Bước đầu bác sĩ suy đoán Trần Lạc Mai có thể là bị xuất huyết não, sau đó phải kiểm tra CT não.
Y tá đến rất nhanh, đưa Trần Lạc Mai đến phòng CT kiểm tra. Kết quả cho thấy bà ấy chính xác là xuất huyết não, hơn nữa tình hình còn vô cùng tồi tệ.
Vì đưa đến đây quá muộn, phù não làm cho nội sọ tổn thương nghiêm trọng, xuất hiện sán não. Bây giờ phải phẫu thuật ngay lập tức, hơn nữa cho dù phẫu thuật thành công, chắc chắn cũng sẽ lưu lại di chứng, thậm chí có thể trở thành người thực vật.
Bác sĩ còn nói rất nhiều, nhưng An Khê lại chẳng nghe được vào đầu. Bây giờ cô đang rất rối, lòng tràn ngập sự sợ hãi và hối hận, nghe bác sĩ hỏi có muốn phẫu thuật hay không, An Khê lập tức gật đầu.
Sau đó, các bác sĩ và y tá đã thảo luận với nhau, sắp xếp phẫu thuật.
Trần Lạc Mai được một y tá đẩy đến phòng chuẩn bị, y tá khác dẫn An Khê đi đăng ký thông tin và nộp lệ phí.
An Khê cứ thơ thơ thẩn thẩn, cũng không chú ý xem đơn thanh toán. Cho đến khi quẹt thẻ thấy số dư không đủ, cô mới tỉnh hồn lại.
Cô nhìn kỹ hóa đơn thanh toán, chi phí phẫu thuật là mười lăm nghìn Euro.
Tiền trong tay An Khê cũng không nhiều, sau khi kết hôn, tiền lương từ công việc của cô chỉ đủ sống, còn thẻ mà Sầm Khả đưa cho thì đều ở nhà hết, một cái cô cũng không mang theo.
An Khê quẹt sạch tất cả thẻ trong túi, mới đủ tiền làm phẫu thuật.
Nửa tiếng sau, Trần Lạc Mai vào phòng phẫu thuật, An Khê thì ngồi một mình bên ngoài chờ.
Cô đặt túi xách đặt trên đùi, tay run rẩy nắm chặt dây đeo, ngẩn người nhìn chằm chằm vào vách tường đối diện.
Sau khi cảm giác rối loạn trôi qua, cô bắt đầu rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Ngồi một mình ở hành lang u tĩnh, dòng suy nghĩ cứ như mớ bòng bong, vô tri vô giác, không có cảm giác chân thật.
Mẹ cô có thực sự bị bệnh không?
Người phụ nữ đang nằm trong phòng phẫu thuật bây giờ có phải là mẹ không?
Sao cô lại vô tâm thế chứ? Tại sao cô lại để mẹ nằm cả một đêm trong nhà bếp vậy chứ?
Nếu như cô không uống rượu cả ngày, nếu như cô không cam lòng cái tình yêu thối tha hèn mọn kia, nếu như cô có thể kịp thời phát hiện mẹ không khỏe... Chuyện này sẽ không xảy ra phải không?
Tất cả đều là lỗi của cô.
An Khê chậm rãi che mặt, cảm giác hối hận như tòa núi đè xuống, khiến cô không thở nổi. An Khê khom lưng, kìm nén lại tiếng khóc tức tưởi.
Cô không dám nghĩ về di chứng nghiêm trọng có thể xảy ra sau phẫu thuật của mẹ, càng không dám nghĩ rằng phẫu thuật nếu thất bại, mẹ sẽ như thế nào.
Nỗi sợ hãi kia như muốn xé toạc phổi An Khê, cô muốn gào thật to, muốn trút giận, càng muốn có người an ủi.
Sầm Khả...
An Khê nhớ mãi cái tên này, cô run rẩy lấy điện thoại ra khỏi túi.
Cô cần Sầm Khả.
Cho dù là một câu thôi cũng được.
Mở khóa, quay số, chờ đợi.
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
An Khê cắn chặt môi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt hết màn hình. Cô lung tung lau nước mắt, lại bấm gọi.
"Xin lỗi, số máy..."
"Xin lỗi..."
"Xin lỗi..."
"...... Không liên lạc được."
"Ah!!!." Rốt cuộc, An Khê không thể kìm chế được nữa, cô thét một tiếng chói tai, giơ tay ném điện thoại.
"Cốp" một tiếng, điện thoại đập vào tường, phát ra một tiếng nổ lớn, nằm trụi lủi trên mặt đất, màn hình vỡ vụn.