Cầu Xin Cô! Ly Hôn Đi

Chương 12: Sợ hãi

Hai ngày trước khi ra nước ngoài, An Khê hoàn toàn không ngủ được, vì phiền muộn, cô bắt đầu mượn rượu giải sầu.

Uống say thì trùm mềm đi ngủ, tỉnh lại ăn chút gì đó lại tiếp tục uống rượu, bất giác, cô đã nốc hết mớ rượu trong tủ của homestay.

Liên tục uống rượu 5 ngày, An Khê choáng váng, lúc xuống giường, chân còn nhẹ như bay, dạ dày bắt đầu hiện lên sự buồn nôn.

Cô đi dọc theo hành lang tầng hai vài bước, vừa choáng đầu vừa muốn nôn, thế là đành dựa vách tường nghỉ ngơi.

Phòng khách dưới lầu tối đen như mực, không bật đèn.

An Khê cũng không biết bây giờ là mấy giờ, hôm nay là ngày nào, nhưng nhìn ra ngoài cửa sổ thì cô đoán bây giờ là nửa đêm.

Đứng một hồi, cô xuống lầu, lấy một hộp sữa trong tủ lạnh ngoài phòng khách ra, uống một nửa, sau đó ngủ thϊếp đi trên ghế sa lon.

Chưa ngủ được bao lâu, An Khê bị tiếng mở cửa đánh thức.

Là chủ homestay tới bổ sung thức ăn, anh ta chào hỏi An Khê bằng mấy câu tiếng Anh đơn giản. Cô xoa xoa thái dương đau nhức, không muốn đáp lời.

Chủ homestay thấy cô như vậy thì cũng khoong hỏi gì thêm, anh vội chạy vào bếp làm xong việc.

Nhưng anh ta vừa mới vào được hai giây, đột nhiên phát ra một tiếng kêu sợ hãi. An Khê đang đau đầu, lòng không khỏi bực bội, cô không kiên nhẫn mà hỏi một câu sao thế.

Chủ homestay hốt hoảng chạy ra, chỉ vào nhà bếp, mở to hai mắt nói: "Mẹ cô... Trong nhà bếp. "

An Khê không hiểu, vì đau đầu nên load rất chậm, cô đang suy nghĩ mẹ mình đi vào bếp lúc nào, sao cô không nghe thấy gì hết.

Chủ homestay thấy An Khê cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, anh ta vội lớn tiếng hét lên: "Hình như bà ấy chết rồi! "

Đầu An Khê ù một tiếng, cô lập tức đứng dậy, hai ba bước xông vào.

Trần Lạc Mai nghiêng người nằm ở phía cửa trong nhà bếp, không nhúc nhích, giống như thật sự đã...

"Mẹ!" An Khê nhào tới, bịch một tiếng quỳ trên đất, muốn đỡ Trần Lạc Mai dậy nhưng lại không dám, đầu cô giờ đang rất rồi, chần chờ một giây, mới dám đặt tay lên vai Trần Lạc Mai.

Cơ thể của mẹ cô vẫn còn ấm áp.

An Khê như tìm được cọng rơm cứu mạng, cô vội lật Trần Lạc Mai lại.

"Mẹ bị làm sao vậy?"

Trần Lạc Mai nhúc nhích cơ thể, nửa người trên nằm thẳng, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch.

"Mẹ! Mẹ ơi! "

Trần Lạc Mai không có phản ứng, phần ngực lên xuống độ cung rất nhỏ, hô hấp yếu ớt.

"Xe cứu thương..." An Khê sờ soạng người tìm điện thoại: "Gọi xe cứu thương, xe cứu thương.."

Trên người không có điện, cô quay đầu lại nhìn người chủ homestay: "Giúp tôi gọi xe cứu thương, nhanh lên!"

Người kia nhanh chóng đồng ý, lập tức lấy điện thoại ra gọi.

Giờ đầu An Khê vẫn đang rất rối, nhưng ý thức của cô lại rõ ràng một cách kỳ lại, cô vội nhớ lại những kiến thức sơ cứu cơ bản. Thế vội vàng đặt cơ thể Trần Lạc Mai nằm ngang, sau đó lại chạy lên lầu ôm một cái chăn xuống, đắp cho bà ấy.

Chủ homestay gọi điện xong, đến nói chuyện với An Khê.

An Khê nghe thấy giọng nói của anh ta, nhưng cũng không quan tâm đến nội dung, cô quỳ gối bên cạnh Trần Lạc Mai, mờ mịt hỏi: "Xe cứu thương có tới không?"

Chủ homestay vừa gật lại vừa lắc, An Khê lại hỏi: "Khi nào xe đến?"

Anh ta nói: "Có lẽ sẽ đến nhanh... Tuyết bên ngoài lại rơi rồi.”

An Khê ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ.

Tuyết bên ngoài giờ lại bắt đầ rơi, trên đất là lớp tuyết dày cộm, sân nhà và đường cái trước cửa đều bị tuyết đọng che hết.

An Khê nhớ lại mấy ngày trước khi cô và mẹ mới đến, chỗ sân và trên đường rất sạch sẽ, tuyết đều bị quét sạch sang ven đường, trên đất chỉ có một tầng tuyết thật mỏng.

Không ngờ giờ nó dày như vậy.

Màn tuyết này đã rơi bao lâu rồi, khi nào sẽ kết thúc?

An Khê không biết, cô thậm chí còn không nhớ nổi lần trước mình gặp mẹ, là hôm qua hay ngày hôm trước.

Cô chỉ lo đắm chìm trong thế giới tình yêu hèn mọn của mình mà vứt bỏ tất cả mọi thứ bên ngoài.

Có lẽ mẹ cô đã nằm trong nhà bếp trước khi cô đi xuống cầu thang, nhưng cô không biết gì cả.

Lúc cô ngủ mê man trên chiếc ghế dài, thì cách một bức tường, mẹ cô lại đang bất tỉnh trong nhà bếp.

Bỗng nhiên An Khê thở không nổi, ngực co rút lại, chèn ép phổi và hô hấp của cô.

Nếu mẹ xảy ra chuyện gì... An Khê không dám tiếp tục suy nghĩ nữa.

Chắc chắn lúc đó cô sẽ không thể chấp nhận sự thật được mất, lại càng không thể tha thứ cho chính mình.