Người Yêu Tử Thần

Chương 11: Cố chấp

[Nhân thạch đã xâm nhập qua đường biên giới, đề nghị các Chiến cơ vào vị trí.]

Thông báo liên tục được phát, nhóm Chiến cơ đội 299 tuy là dân mới nhưng cũng phải ra trận, mọi người không có thời gian để giải quyết vấn đề của Phó Trung Nhân, vội vàng kết đôi vào cơ giáp.

Phượng Nghê không thể nhịn được nữa, tức tối liên hệ với Phan Ánh Nguyệt muốn cô ấy tới giải quyết.

Phan Ánh Nguyệt nhận được tin liền gọi trực tiếp cho Phó Trung Nhân. Ngay khi vừa kết nối Phan Ánh Nguyệt đã giảng một bài dài về quy định mà Chiến cơ phải chấp hành, cùng tác hại của việc kết hợp với người không cùng năng lượng tinh thần lực.

Cô chốt hạ một câu: “Bên ngoài đang rất cần các Chiến cơ, cậu là một Chiến cơ hãy hành động cho đúng trách nhiệm và bổn phận của mình, đừng để tình cảm cá nhân gây ảnh hưởng đến vận mệnh của đế quốc!”

Lâm Cát Hạ nghe rõ mồn một những lời Phan Ánh Nguyệt nói, cô ngại ngùng đứng lên muốn đi xuống.

Phó Trung Nhân đơn phương chấm dứt cuộc gọi với người quản lý, kéo tay Lâm Cát Hạ lại nói: “Từ khi quen cậu tớ đã luôn mơ về cảnh chúng ta cùng nhau lái cơ giáp.”

Phó Trung Nhân không nhìn cô, chỉ chăm chú quan sát thế giới bên ngoài qua phần kính mắt của cơ giáp, nhưng cách tay đang nắm tay Lâm Cát Hạ không hề buông ra. “Nhưng không ngờ, tinh thần lực lại ngăn cản chúng ta.”

Lâm Cát Hạ không hiểu vì sao Phó Trung Nhân lại cố chấp với cô như vậy, tình yêu bình thường quan trọng lắm sao, nó chỉ nên dành cho người có cùng lực tinh thần, chỉ có người như thế mới kề vai sát cánh với nhau vượt qua mọi khó khăn, ngược lại cưới một người chẳng phù hợp rất dễ nảy sinh mâu thuẫn cuộc sống như thế tốt đẹp à.

“Tớ không thích cậu, tớ chỉ xem cậu là bạn.”

“Tớ biết!” Phó Trung Nhân lớn tiếng, chỉ cần nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt cùng hành động của Lâm Cát Hạ, hắn biết hết, nhưng hắn lại không nỡ buông tay cô, cứ nghĩ cô sẽ kết hợp với một người đàn ông khác hắn lại sợ hãi, đau đớn đến mức nghẹt thở.

Lúc mới nhập học vào trường quân đội, hắn từng nghĩ mình sẽ hoàn thành khóa học tại trường như thế nào và khi kết đôi sẽ gặp cô gái ra sao, nào ngờ lại gặp Lâm Cát Hạ ban đầu chỉ vì là bạn cùng bàn nên hắn thích chọc cô sau đó lún sâu lúc nào không hay.

Cạch.

Phó Trung Nhân bất ngờ ấn nút khởi động.

“Chúng ta thử chút nhé!” Hắn nhìn Lâm Cát Hạ mỉm cười.

Lâm Cát Hạ nhận ra hành động của hắn là đang cưỡng ép cùng cô điều khiển cơ giáp, nhưng điều này quá điên rồ, tinh thần lực cả hai không hợp rất dễ gây ra tổn thương lớn thậm chí là phá hủy não đồ của cơ giáp.

“Không được, Trung Nhân cậu…”

Hệ thống kết nối vây lấy hai người, sợi dây ý thức được gắn vào hai bên thái dương cưỡng ép tinh thần cả hai vào hệ thống lái cơ giáp, tinh thần lực của người bắt đầu va chạm.

Phó Trung Nhân cố gắng điều khiển cơ giáp bước đi.

Ánh sáng màu xanh lóe lên, đôi mắt tối đen của cơ giáp phát ra ánh sáng, nhưng chỉ sáng một bên.

Đứng bên ngoài Phượng Nghê nhìn thấy gấp gáp gọi lại cho Phan Ánh Nguyệt. Rất nhanh Phan Ánh Nguyệt chạy tới, cô cố gắng liên lạc với Phó Trung Nhân muốn hắn dừng lại không thể mạo hiểm lái cơ giáp trong tình trạng không có bạn đồng hành.

Ki ki.

Tiếng kêu khi cơ giáp bị ép di chuyển vang lên, mọi người bên ngoài nín thở nhìn cơ giáo NN299 hoạt động, nó ỳ ạch như một cỗ máy bị chôn vùi trong đống phế thải hàng trăm năm, bước đi không ổn định.

Đây chính là sự kết hợp không đồng đều của tinh thần lực, nếu đồng đều cơ giáp sẽ di chuyển cực nhanh thậm chí là bay.

Đột nhiên NN299 nhún mạnh lao về phía cửa kính, phá vỡ rơi ra ngoài đáp xuống với hai chân quỳ. Cú va đập không có giảm xóc tạo ra một cơn chấn động lớn.

Cùng lúc này phía ngoài tường bao một con Nhân thạch lao vào.

Phan Ánh Nguyệt hét lớn: “Phó Trung Nhân mau thả Lâm Cát Hạ ra ngay, cậu phải rời khỏi đó ngay!”

Cô quay qua kéo tay Phượng Nghê: “Mau ra ngoài, sẵn sàng thay thế vị trí Lâm Cát Hạ ngay khi cô ấy được đẩy ra ngoài.”

Phượng Nghê hai mắt đỏ hoe vì ấm ức vội vàng chạy theo, đội 299 lập tức điều khiển cơ giáp bay ra tiếp ứng.

Ngay khi Nhân thạch nhìn thấy mục tiêu là NN299 nó lập tức lao tới. Bên trong Phó Trung Nhân nhìn thấy kẻ địch đến gần cố gắng điều khiển hệ thống phòng ngự và chiến đấu nhưng không được, toàn bộ cơ thể của cơ giáp nặng như chì, cánh tay cũng không nâng nổi. Bên cạnh hắn Lâm Cát Hạ vì bị cưỡng ép kết hợp không còn tỉnh táo, cô đau đớn đến mức mặt cắt không còn giọt máu, tiếng rêи ɾỉ không ngừng luồn vào tai Phó Trung Nhân.

“Có thể, nhất định có thể kết hợp! Chúng ta có thể!” Phó Trung Nhân gào lớn.

Cánh tay đá của Nhân thạch ở trước mắt cơ giáp đang vung lên, ngay khi chỉ còn cách vài centimet nữa sẽ đấm vỡ kính mắt cơ giáp, một bàn chân cơ giáp màu đen lao tới đá bay con Nhân thạch cứu Phó Trung Nhân trong gang tấc.

Chiến cơ trong cơ giáp đen mở kết nối với các Chiến cơ xung quanh, gào lên với Phó Trung Nhân: “Không có khả năng chiến đấu thì xéo vào phòng quan sát đừng đứng đây nạp mạng vô ích!”

Chiến cơ đang giận dữ kia chính là Six, Z 0 Six xông trận tựa như bơm chiến lực cho toàn Chiến cơ có mặt, đến đội 299 mới toanh cũng hừng hực khí thế.

Phan Ánh Nguyệt tiếp cận được NN299 liên hệ với Phó Trung Nhân: “Em là Chiến cơ, nhớ điều đó, em sống không chỉ cho bản thân mà cho đến quốc. Thả Lâm Cát Hạ ra và kết nối với Phượng Nghê cùng chiến đấu, hoặc em cút về Trứng Rồng số 2 sống như một người dân bình thường. Lựa chọn đi!”

Phó Trung Nhân nhìn qua Lâm Cát Hạ, cô đang thở rất khó khăn, hệ thống kết nối ép buộc cô quá chặt chẽ không một khe hở để thoát, hắn nếu chần chừ cô có lẽ sẽ chết.

Phó Trung Nhân nhắm mắt lại, đau khổ ấn nút mở cửa, giải thoát cho Lâm Cát Hạ.