Người Yêu Tử Thần

Chương 12: Ngã vào ghế phó lái

Hệ thống kết nối ngừng lại, ghế của Lâm Cát Hạ được giải thoát, đầu cơ giáp cúi xuống, cả người cô theo quán tính ngã về phía trước rơi ra khỏi khoang lái. May mắn Phan Ánh Nguyệt ở bên ngoài nhanh tay đỡ được cô.

“Phượng Nghê nhảy vào ngay.” Cô thúc giục cô gái đi theo phía sau mình, đối với Chiến cơ như Phó Trung Nhân cần phải dứt khoát.

Phượng Nghê hiểu ý, nhanh chóng đi vào khoang lái.

Là một người bạn đồng hành được khắc tên lên cơ giáp, Phượng Nghê có quyền điều khiển và ra lệnh cho cơ giáp. Cô tự ý đóng cửa, nhìn Phó Trung Nhân thẫn thờ ngồi ở ghế lái, Phượng Nghê bước tới, không nói một lời ôm lấy mặt hắn, hôn lên môi hắn.

Một nụ hôn mạnh mẽ và bá đạo.

Phó Trung Nhân giật mình tỉnh táo lại đẩy Phượng Nghê ra. “Cô làm gì vậy, điên hả?”

Hắn lau miệng mình một cách thô bạo.

Phượng Nghê nhìn hắn, tuyên bố: “Anh chỉ có thể là của em!”

Dứt lời cô ngồi vào ghế phó lái, không quan tâm Phó Trung Nhân muốn nói gì, cưỡng ép kết nối.

Phó Trung Nhân ngay lập tức bị kéo vào hệ thống điều khiển, tinh thần lực của hắn khi kết hợp cùng Lâm Cát Hạ căng như dây đàn và rất đau đớn, giờ đây lại được xoa dịu một cách nhanh chóng, toàn thân tràn đầy sức mạnh, cơ giáp NN299 đang héo úa bỗng lấy lại sức sống, mạnh mẽ đứng dậy, hùng dũng chạy về phía chiến trường.

Phan Ánh Nguyệt xoa bóp đầu cho Lâm Cát Hạ giúp cô thả lỏng tinh thần, sau vài phút cuối cùng Lâm Cát Hạ cũng tỉnh lại. Cơ thể cô đau nhức, đầu đau âm ỉ, nhưng tổng thể vẫn thoải mái hơn khi bị Phó Trung Nhân nhốt trong cơ giáp.

Cô cười gượng gạo nói với Phan Ánh Nguyệt: “Em xin lỗi.”

Phan Ánh Nguyệt không trách: “Không sao em không làm gì sai cả. Nào để chị dìu em đi vào trong.”

Rầm.

Một tiếng động lớn vang lên.

Phan Ánh Nguyệt vội vã quay đầu, không kịp suy nghĩ cô hành động theo bản năng đẩy Lâm Cát Hạ ra, mình lăn về phía trước tránh đi tảng đá lớn Nhân thạch ném tới.

Bên kia chiến trường, một con Nhân thạch to lớn đang càn quét khắp nơi, những Chiến cơ non dại bị nó hất bay ra ngoài, chỉ mình Six là có thể cầm chân nó. Nhưng hắn vừa về từ chiến trường cơ giáp chưa bảo dưỡng xong, nên trận chiến này hắn có vẻ ở thế yếu.

Lâm Cát Hạ bị hất bay ra ngoài, đầu cô hơi choáng nhưng không ngất đi. Cô nhìn về phía trước, phát hiện Phan Ánh Nguyệt bị kẹt trong đống đất đá do Nhân thạch ném tới, vội vàng chạy lại kéo Phan Ánh Nguyệt ra.

Phan Ánh Nguyệt nhìn đôi chân bị đè dưới đá của mình, đẩy tay Lâm Cát Hạ bình tĩnh chỉ đạo: “Đi vào trong gọi cho đội cứu hộ, em không thể làm được gì khi không có cơ giáp hỗ trợ. Đi nhanh.”

Lâm Cát Hạ gật đầu, quay người chạy đi, nhưng không được bao xa cô liền bị hất văng bởi chấn động mạnh tạo ra từ cú đấm vào tường bao của Nhân thạch.

Vị trí bay của cô không được tốt cứ thế lao ra giữa chiến trường, với kiến thức được học ở trường quân đội cô bình tĩnh đứng lên, di chuyển về khu vực an toàn nhanh nhất có thể.

Rầm.

Một chiếc cơ giáp màu đen bị Nhân thạch đá bay đập vào tường, chắn đầu cô, Lâm Cát Hạ không thể di chuyển tới phía trước, cô đứng sững lại.

Cơ giáp vừa bị ném bay kia chính là Z 0 Six. Cỗ máy mà cô vừa rửa ráy cách đây không lâu giờ thì chỗ nào cũng trầy xước còn móp méo, dính đầy bụi đất, lớp da màu đen của Z 0 sắp biến thành màu xám.

Nhân thạch dường như biết Six mạnh, dù đã đánh hắn đến mức không thể cử động được nữa, nó vẫn vung nắm đấm về phía Six. May mắn các Chiến cơ khác kịp tới đuổi tới, phân tán sự chú ý của Nhân thạch cứu Six một mạng.

Cửa khoang cơ giáp mở ra, cả người Six toàn máu lảo đảo bước ra. Ngay khi nhìn thấy cô hắn ra lệnh: “Thuốc, nhanh lên, tôi cần cầm máu!”

Lâm Cát Hạ hoang mang nhìn quanh tìm kiếm, nhưng ở nơi này ngoài cô chạy bộ ra thì tất cả mọi người đều ngồi trong cơ giáp.

“Anh đợi tôi một lát.” Nói rồi cô cắm đầu chạy đi, tới khu vực nơi có người đang chuẩn bị thuốc và các bộ phận cơ giáp cũng như vũ khí để sẵn sàng tiếp ứng cho các Chiến cơ.

Cô báo cáo tình hình của Phan Ánh Nguyệt, rồi lấy thuốc cho Six sau đó rời đi mà không thèm quan tâm mình vốn không phải là nhân viên của bộ phận cứu hộ.

Cô chạy về phía Six, hắn đang ngồi dựa cửa thở hổn hển.

“Hạ cơ giáp xuống tôi đưa thuốc cho anh.” Cô hét lớn.

Six ra lệnh cho cơ giáp cúi người xuống. Lâm Cát Hạ đưa thuốc cho hắn nhưng tay Six không nâng lên nỗi, cô mím môi lo lắng không biến nên làm gì tiếp theo.

Six quát: “Cô ngốc hả, còn không leo vào băng bó cho tôi!”

Lâm Cát Hạ không dám nặng lời với thương binh, nhanh chóng leo vào cơ giáp. Khi vừa đến cửa khoang, do đầu cô vẫn chưa hết choáng nên bước chân hụt, vấp vào chân Six cứ thế ngã thẳng về phía ghế phó lái.

Six nhìn dáng ngã xấu xí của cô cười lạnh: “Lại là mấy trò cũ rích!”

Không ít cô gái bày trò giả vờ vấp chân rồi ngã vào ghế phó lái như cô, hòng cố ý ghép đôi với hắn. Hắn ghét loại con gái hành động kiểu này, vì thế không có chút thương tiếc nâng chân lên đá vào chân cô, gằn giọng: “Ném thuốc xuống, biến khỏi đây ngay!”

Lâm Cát Hạ bị ngã lần nữa, đầu càng choáng hơn, cô không nghe thấy Six nói gì, nhưng vẫn cố đứng dậy. Do không có sức nên khi vừa đứng thẳng lên cô lại ngã xuống lần nữa, lần này cô ngồi hẳn vào ghế phó lái.

Thiết bị kết nối vẫn đang bao lấy đầu Six, cơ giáp của hắn được thiết kế hơi khác với các cơ giáp bình thường là kiểu kết nối cho phép Chiến cơ hoạt động ở phạm vi rộng, không cố định trên ghế, nhưng chỉ dành cho người nam.

Tít.

Âm thanh kết nối đột ngột vang lên.

Lâm Cát Hạ bị các thiết bị khóa lại trên ghế.

[Tiến hành kết hợp, đã tìm thấy tinh thần lực phù hợp.]

Thông báo máy móc của Z 0 vang lên. Six giật mình, ngơ ngác nhìn cô gái trên ghế, đôi mắt cô ta có vẻ mơ màng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra như hắn.

Lạch Cạch.

Z 0 vốn đã đuối sức đột nhiên đứng lên, khiến Six chao đảo buộc phải ngồi vào ghế.

Một cảm giác tê dại truyền vào não bộ, ý thức của hắn bị cuốn vào hệ điều khiển.