Phòng cơ giáp là nơi Lâm Cát Hạ từng rất mong được tới với tư cách là Chiến cơ, ở đó cô có thể chọn cơ giáp có màu sắc và hình dáng mà mình thích nhất, đáng tiếc đời không như mơ, giờ đây cô chỉ có thể đến với tư cách là bạn của một chiến cơ mới – Phó Trung Nhân.
Phó Trung Nhân vui vẻ dẫn cô vào bên trong, vừa vào Lâm Cát Hạ liền hứng trọn bao nhiêu con mắt. Nhóm người bên trong toàn là bạn học của cô, nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại có cảm giác rất xa lạ, có vẻ công việc và chức vị đã thay đổi tất cả.
Phượng Nghê nhíu mày khi thấy Phó Trung Nhân mang theo Lâm Cát Hạ vào. Cô tuy không hài lòng nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười tươi trên môi, đi tới chào đón Lâm Cát Hạ.
“Đây là bạn cùng lớp của anh sao?”
Phượng Nghê lớn hơn Phó Trung Nhân một tuổi, nhưng từ sau khi ghép cặp thành công cô ta đã đổi cách xưng hô, gọi anh rất tự nhiên.
Phó Trung Nhân lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
Rồi kéo Lâm Cát Hạ đi vào trong, không thèm quan tâm tới Phượng Nghê. Mấy người bạn trong lớp thấy hắn làm vậy không hài lòng.
Trần Mao đi đến nhắc nhở: “Phượng Nghê là bạn đồng hành của mày đấy, đừng lạnh nhạt với cô ấy như thế.”
Trần Mao liếc qua Lâm Cát Hạ, cô vội vàng lấy tay mình khỏi tay Phó Trung Nhân, ngại ngùng đến mức không biết nhìn đi đâu.
Trần Mao lên tiếng: “Cậu làm ở Bộ hậu cần được không?”
Lâm Cát Hạ mỉm cười. “Được.”
Trần Mao thở phào: “Vậy thì tốt, cậu cứ ở yên đó chờ qua năm biết đâu lại có cơ hội gặp được người phù hợp.”
Lâm Cát Hạ gật đầu. “Tớ hy vọng sẽ được như cậu nói.”
“Qua xem cơ giáp đi.” Phó Trung Nhân không vui cắt ngang lời Trần Mao, kéo Lâm Cát Hạ đi thẳng đến chỗ cơ giáp hắn mới được nhận.
Cơ giáp của Phó Trung Nhân có màu trắng xen lẫn đường viền màu xanh rất khéo léo, thân mình thon dài, các đường nét mượt mà đến khó tả. Trên thân khắc ký hiệu NN299, đây là tên viết tắt của hai người Phó Trung Nhân và Phượng Nghê cùng số đội ghép thành.
Lâm Cát Hạ có chút ghen tị, nhưng khi nhớ tới hình bóng của Z 0 Six cô bỗng thấy được an ủi một cách kỳ lạ. Cơ giáp ngầu nhất đế quốc Z 0 Six cô đã được chạm vào, mấy người ở đây chưa chắc đã có cơ hội đó.
“Lên với tớ, chúng ta vào khu tập trận ảo thử vào vòng.” Phó Trung Nhân hào hứng kéo tay cô.
Lâm Cát Hạ hốt hoảng, Phượng Nghê đứng phía sau mặt tái mét, các bạn trong lớp cũng không thể tin nổi mà nhìn Phó Trung Nhân.
Từ lúc nhận cơ giáp cho tới bây giờ Phó Trung Nhân và Phượng Nghê chưa từng ngồi vào ghế lái, nơi ấy vốn nên dành cho bạn đồng hành, nào có ai như Phó Trung Nhân đi kéo người ngoài ngồi trước.
Lâm Cát Hạ đánh mắt qua Phượng Nghê, cô hoảng hốt khi bắt gặp con ngươi đầy căm thù kia.
Lâm Cát Hạ lùi lại, lắc đầu lia lịa: “Không được, tớ không phải là bạn đồng hành của cậu, tinh thần lực chúng ta không hợp.”
Phó Trung Nhân rất cố chấp, mặt kệ mọi lời khuyên ngăn và kiến thức đã học, nắm chặt tay cô kéo về phía cơ giáp, nói như cầu xin: “Cậu ngồi vào đi, ngồi thôi cũng được, cứ ngồi thôi…”
Phượng Nghê không nhịn được nữa tiến lên, nắm lấy tay Phó Trung Nhân: “Em là bạn đồng hành của anh, em mới có thể ngồi lên cơ giáp của chúng ta.”
Phó Trung Nhân khó chịu đẩy cô ta ra, không thèm đáp lại chỉ chăm chú kéo Lâm Cát Hạ đi.
Phượng Nghê đột nhiên nắm lấy tay Lâm Cát Hạ, ánh mắt ngập nước ấm ức nói: “Tôi phù hợp với anh ấy, chúng tôi phải ở bên nhau mới có thể lái cơ giáp.”
Lâm Cát Hạ đương nhiên biết nhưng cô không thể thoát khỏi tay Phó Trung Nhân.
“Tôi…”
“Lên ngồi, không lái!” Phó Trung Nhân nắm chặt tay Lâm Cát Hạ đến mức cổ tay cô đỏ lên.
Đang lúc giằng co, tiếng còi của hệ thống tự động báo nguy vang lên.
“Có Nhân thạch tập kích, các Chiến cơ vào vị trí.”
Theo sau là âm thanh của Phan Ánh Nguyệt: “Các Chiến cơ đội 299 đề nghị chuẩn bị tác chiến, chúng ta sẽ bọc hậu cho đội 200.”
Phó Trung Nhân nghe xong thông báo, không nói một lời, nhân lúc Lâm Cát Hạ không để ý ra lệnh cho cơ giáp cúi xuống mở buồng lái kéo cô vào trong. Trước ánh mắt đầy ai oán của Phượng Nghê hắn tàn nhẫn đóng cửa buồng lái, mặc cho Lâm Cát Hạ liên tục can ngăn.
“Xin cậu!” Phó Trung Nhân không dám nhìn cô, giọng hơi ấm ách. “Ngồi vào ghế phó lái được không, xin cậu đấy!”
Lâm Cát Hạ ngừng mọi động tác, ánh sáng màu xanh nhạt trong buồng lái phủ lên người Phó Trung Nhân càng tôn lên nét buồn bã của hắn.
“Vì sao lại thích tớ?” Lâm Cát Hạ ngập ngừng hỏi. “Tớ không đẹp, lại là thường dân sinh sống ở Trứng Rồng số 12, gia đình và địa vị xã hội đều không giống cậu, sao cậu lại thích một người như tớ?”
Phó Trung Nhân nhìn cô, con ngươi nhạt màu kia chỉ có mỗi hình bóng cô. “Tớ không biết, cũng không nhớ từ khi nào đã thích cậu. Chỉ nhớ rằng tớ rất thích nói chuyện với cậu, muốn ngồi cạnh cậu, muốn được nắm tay cậu cùng nhau ngồi vào ghế cơ giáp. Cát Hạ chiều tớ một lần được không, ngồi một chút thôi!”
Phó Trung Nhân chưa bao giờ bày ra vẻ mặt cầu xin thế này, hắn trong mắt Lâm Cát Hạ là một chàng trai kiêu ngạo, hoạt bát sáng rực như ánh mặt trời, cô không muốn hắn bày ra bộ mặt thế này.
“Cậu biết không, từ khi nhập học vào trường Quân đội, tớ đã quyết định không để ý bất kỳ bạn nam nào mà chỉ chờ đợi ngày ghép đôi, vì tớ biết chỉ người có tinh thần lực hòa hợp mới có thể sống bên nhau trọn đời. Cậu cũng biết điều đó mà đúng không, cho nên dù cậu có cố chấp đến thế nào thì kết cục của chúng ta ngay từ lúc kiểm tra đã định trước không chung đường. Tình yêu ở thế giới này không bằng tinh thần lực hòa hợp, sau này khi cậu cùng bạn đồng hành làm việc cậu sẽ hiểu ngay thôi.”
Đây là những kiến thức được các thầy cô báo trước, chính vì lẽ đó họ không ít lần khuyên các học sinh đừng quá để tâm đến tình yêu trừ khi cảm nhận được đối phương cũng có tinh thần lực ngang mình, còn không cứ chờ ngày ghép đôi đi.
“Xin cậu cùng tớ một lần thôi!” Phó Trung Nhân dường như không để những lời cô nói vào tai.
Lâm Cát Hạ thở dài: “Được, tớ chỉ ngồi lần này thôi nhé. Nhưng cậu phải hứa, sau hôm nay hãy đối xử với Phượng Nghê thật tốt, cùng cô ấy sống một đời thật đẹp. Được không?”
Phó Trung Nhân chỉ nhìn cô, không hề đáp lời.