Sau khi rời khỏi phòng kiểm tra sức khỏe Six đang tính quay về kí túc xá nhưng mùi máu Nhân thạch trên người khiến hắn nhớ tới chiến hữu "sắt" duy nhất của mình Z 0, nó hình như bị hư hại rất nặng.
Mọi người trong Bộ hậu cần luôn trách vì hắn phá cơ giáp quá, nhưng bọn họ nào biết hắn là dân tiên phong, trong mọi trận chiến đều phải xông lên tuyến đầu, không những vậy có chủng loại Nhân thạch nào mới xuất hiện hắn cũng là người đầu tiên đương đầu, nên cơ giáp không hư hỏng mới là chuyện lạ.
Trong trận chiến vừa rồi, có vài con Nhân thạch mới, chúng rất mạnh và cao nên Z 0 bị tổn hại không ít, với kinh nghiệm chiến đấu thường xuyên Six ngầm đoán Z 0 sẽ mất rất nhiều thời gian sửa chữa. Hắn nhớ tới thông tin hành tinh Sô sắp va chạm với Gen, liền biết Z 0 cần được sửa chữa càng nhanh càng tốt, hắn cũng cần phải luyện tập với chương trình mô phỏng Nhân thạch mẫu mới, vì thế quyết định đi tới Bộ hậu cần để đốc thúc.
Nào ngờ vừa bước vào liền bị tẩy rửa, cả người chìm trong bọt trắng mùi hăng hắc.
“Tắt ngay!” Hắn bực mình quát lớn, nhưng hệ thống quản lý một khi đã nhận định thứ gì liền làm cho xong, không xong không tắt. Robot được lập trình luôn cứng nhắc như thế không giống con người còn biết chút mềm mỏng.
Cuối cùng quá trình xịt cũng ngừng, lớp bọt trắng trên người hắn dần tan đi, mang theo mùi máu Nhân thạch khó ngửi lẫn mùi nước tẩy rửa ngai ngái.
Đối diện hắn là một cô gái, trước kia hắn chưa từng gặp cô này ở Bộ hậu cần.
Hắn giữ bộ mặt lạnh tanh hỏi người ta: “Cục sắc này dùng được chưa?”
Lâm Cát Hạ vốn đang muốn hỏi thử xem anh ta có sao không, dù sao chất tẩy rửa chuyên dụng kiểu này rất dễ làm tổn thương làn da, nhưng người trước mặt có vẻ không sao, còn dùng bộ mặt khó ưa hỏi cô.
Lâm Cát Hạ chỉ Z 0 hỏi ngược lại: “Anh đang hỏi về Z 0?”
“Còn có cục sắt thứ hai trong phòng này sao?”
Lâm Cát Hạ không vui đáp: “Anh là ai?”
Six nhíu mày, phun đúng một từ: “Six.”
Chỉ một chữ phun ra từ miệng hắn đủ giập tắt cơn giận của Lâm Cát Hạ. Cô sững sờ nhìn hắn, lắp bắp hỏi: “Anh là Six… chủ nhân của … Z 0…”
“Nó vẫn chưa được bảo trì xong à?” Hắn không quan tâm câu nói của cô, tiếp tục chủ đề mình muốn. “Sao lâu thế, cô nhớ tăng tốc lên, ngày mai tôi muốn dùng nó.”
Lâm Cát Hạ lần đầu tiên bảo trì một cơ giáp, cô mới chỉ rửa bề ngoài còn chưa tiến hành kiểm tra kỹ nên không thể trả lời cho Six biết khi nào có thể dùng Z 0.
“Tôi không chắc mai anh dùng được, có gì anh chờ tôi kiểm tra kỹ trước đã.”
“Ngày mai tôi tới nhận nó.” Hắn bỏ lại một câu rồi quay người rời đi, lạnh lùng dứt khoát.
Lâm Cát Hạ muốn gọi hắn lại nhưng cửa đã đóng. Cô lo lắng. “Làm sao bây giờ, anh ta dù sao cũng là chủ của Z 0.”
Không còn cách nào cô liên hệ cho Nguyễn Tư Quang nhờ giúp đỡ. Nhận được cuộc gọi của cô, Nguyễn Tư Quang báo ngay lên trên, còn cô vẫn tiếp tục lau chùi và kiểm tra cơ giáp.
Lâm Cát Hạ rà máy kiểm tra khắp cơ thể, vị trí lỗi sẽ báo đỏ cô chỉ việc chụp màn hình gửi lên phòng bảo trì, sẽ có người nhận và tiến hành giao cho nhân viên có thể sửa chữa.
Công việc khá nhanh, sau khi làm xong cô nhận được tin nhắn của Phúc Tường Quân, cho phép cô nghỉ ngơi. Lâm Cát Hạ bèn về căn hộ nhỏ của mình, sau khi vệ sinh cá nhân cô đi dạo một vòng ký túc xá, trên đường đi có gặp vài người nhưng chỉ chào hỏi qua, bọn họ trông khá mệt mỏi nên chẳng có tâm trạng nói chuyện với cô.
Đang thẫn thờ nhìn cảnh sắc nhạt nhẽo bên ngoài ký túc xá thiết bị cá nhân thông báo có cuộc gọi đến, người gọi là Phó Trung Nhân. Cô hơi lưỡng lự, giữa họ hiện tại chẳng có liên quan gì, không biết Phó Trung Nhân gọi cho cô có việc gì. Dù không muốn nhưng không thể không nghe, vì hai người đã từng là bạn cùng lớp.
Lâm Cát Hạ nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt Phó Trung Nhân hiện ra trước mắt cô, phía sau lưng hắn là cảnh vườn hoa của ký túc xá Chiến cơ. Công việc đã khiến cô quên đi chuyện không tìm được bạn đồng hành, giờ nhìn thấy cảnh sắc này cô lại chạnh lòng.
Chưa chờ cô lên tiếng, Phó Trung Nhân đã hớn hở nói: “Cậu rảnh không?”
Lâm Cát Hạ mỉm cười đáp lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Tớ vừa nhận được cơ giáp, cậu qua đây lái thử đi.”
Lâm Cát Hạ giật mình, vội từ chối: “Không được, tớ không thể lái cơ giáp.”
Phó Trung Nhân cười xòa. “Sao không thể, cùng lắm tớ kèm cậu.”
“Cậu quên tớ không có bạn đồng hành rồi sao?” Lâm Cát Hạ buồn bã đáp lại hắn.
Phó Trung Nhân mím môi hơi thất thố, lát sau hắn cười bảo: “Không lái thì tới ngắm đi, tớ cho cậu sờ. Đã tới Bộ chiến cơ rồi thì cũng nên biết về cơ giáp một chút chứ. Cậu nói đúng không?”
Lâm Cát Hạ cười đáp: “Ở Bộ hậu cần cơ giáp không thiếu.”
Nhưng muốn chạm vào cơ giáp bằng tay trần hơi khó – cô không nói điều này với Phó Trung Nhân.
Phó Trung Nhân không buông tha, dùng lời lẽ thuyết phục, cuối cùng Lâm Cát Hạ vẫn mũi lòng quyết định đi qua đó nhìn xem cơ giáp của bạn cùng phòng.