Trình Thời thở phào nhẹ nhõm, vì trong số năm người này, Vinh Nhất Nhất là người hiền lành nhất.
Quả nhiên, Vinh Nhất Nhất cũng như cậu nghĩ, cậu ấy đứng ở cửa thấy Trình Thời ở bên cạnh nên nở nụ cười rạng rỡ: "Anh Trình, mong anh giúp đỡ nhiều."
Trình Thời nhìn Vinh Nhất Nhất qua cặp kính râm, đối phương trông rất đáng yêu, ánh mắt chân thành, không có gì đe dọa. Cậu cũng không ngần ngại thể hiện thiện chí của mình: "Ừ, giúp đỡ nhiều."
Nghe vậy, Vinh Nhất Nhất bật cười: "Anh Trình, anh thú vị thật."
Trình Thời chưa hiểu ý Vinh Nhất Nhất, đối phương nháy mắt, nghịch ngợm nói: "Anh Trình, em vào trong dọn dẹp trước nhé."
Trình Thời gật đầu, tự mình kéo vali vào phòng.
Vì không thiếu người đầu tư nên sản xuất chương trình "Tình Yêu Và Mùa Hè" cũng trở nên giàu có. Còn chuẩn bị cho khách mời những căn biệt thự, mỗi phòng đều có không gian tách biệt như một căn hộ nhỏ, có cả phòng ngủ và không gian giải trí.
Thậm chí còn có ban công, từ phòng ngủ có thể nhìn thấy cảnh biển.
Để bảo vệ quyền riêng tư của khách mời, chương trình không lắp camera trong phòng ngủ. Trong lúc khách mời thu dọn đồ đạc, chương trình phát xen một đoạn video đã được ghi hình trước.
[Wow! Đẹp quá! Có ai biết giá không để tôi chết tâm đi!]
[Một đêm năm con số, và chỉ dành cho người có thẻ thành viên, không mở cửa cho công chúng…]
[Ahhh, nhưng thật sự đẹp quá!]
Trình Thời bước vào không gian riêng của mình, thở phào nhẹ nhõm. Nếu tiếp tục ở trong không khí vừa rồi, cậu cảm thấy mình sắp mất hết lý trí.
Bây giờ mới có cảm giác như sống lại.
Chương trình hẹn hò đã bắt đầu như vậy, Trình Thời không biết cốt truyện có đang tiến triển hay không, liệu bố mẹ cậu có thể thấy cậu không, cậu không muốn trải qua lại một lần nữa.
Bố ruột của Trình Thời là ông Mạnh chỉ kinh doanh khách sạn ở Giang Thành. Tính về độ giàu có thì không thể so sánh với gia đình của nhân vật chính Cố Tuynh Châu.
Đây cũng là lý do ông Mạnh tìm lại Trình Thời.
Để kết thân và bám lấy cây đại thụ ổn định của nhà họ Cố là Cố Tuynh Châu, kế hoạch của ông Mạnh là đi tìm lại con trai ruột của mình để đối phó với phản diện Phó Cận.
Đây là điển hình của việc vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia. Thật tham lam vô độ.
Trình Thời vừa nghĩ vừa thu dọn đồ đạc của mình. Thật tội nghiệp cho nguyên chủ, thực sự tưởng rằng mình đã có được tình thân, kết quả lại bị đẩy vào một mưu đồ ích kỷ.
Tất nhiên, đối với nguyên chủ có thể là bị lợi dụng, nhưng đối với Trình Thời, việc này khác gì một phước lộc trời ban.
Đồ đạc thu dọn được một phần thì bất ngờ có người gõ cửa. Trình Thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, nhưng vì lịch sự, cậu vẫn mở cửa.
Người đứng ở hành lang là Dương Hạo. Cậu ta đã thay một bộ đồ ở nhà trông thoải mái hơn, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào Trình Thời, giọng điệu quen thuộc như thể họ đã quen biết từ lâu: "Đói chưa? Có muốn xuống dưới làm chút đồ ăn không?"
Trình Thời nhìn Dương Hạo qua kính râm. Đối phương nhuộm tóc màu rượu vang đỏ, kết hợp với đôi mắt đào hoa, vừa tình tứ, vừa... bóng bẩy.
[Nhìn Dương Hạo như một con công đang xòe đuôi cầu hôn...]
[Trời ơi, Dương Hạo đang làm gì thế này!!! Sao lại gọi Trình Thời!!! Cứu với!]
[Thật sự không muốn anh ấy chọn Trình Thời, rõ ràng Vinh Nhất Nhất tốt hơn!]
[Trình Thời đừng đến gần anh nhà tôi!]