[Cậu ta vẫn luôn đeo kính râm, không phải vì tháo kính ra trông rất xấu xí sao? Tốt nhất đừng tò mò nữa.]
Người dẫn chương trình chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành quá trình này, sau khi nghe Doãn Nhạc gợi ý, cô ấy đưa hộp giấy cho Cố Tuynh Châu nói: "Thầy Cố."
Cố Tuynh Châu thò tay vào, lấy ra quả bóng xanh.
[Ầy, tôi còn tưởng anh Cố sẽ rút quả bóng đỏ, vốn còn đang nghĩ anh Cố sẽ chọn ai, nhưng bây giờ chỉ có thể đợi được chọn thôi]
Sau đó, Trương Thước rút ra quả bóng đỏ.
Sau đó Doãn Nhạc, rút được quả bóng đỏ, sau khi lấy được quả bóng đỏ, anh ta còn ẩn ý nói: "Ấy, tôi bốc được bóng đỏ."
Vinh Nhất Nhất bốc được bóng xanh, Dương Hạo cũng lấy ra quả bóng đỏ cuối cùng, giọng điệu hơi kiêu ngạo nói: "Tôi cũng lấy được bóng đỏ."
[A a a, cục cưng Nhạc Nhạc sẽ chọn ai đây? Tôi rất mong chờ đấy!]
[Giương cao biểu ngữ Nhạc Hạ Tuynh Châu!]
Điều này tốt, tất cả các quả bóng màu đỏ đã được rút ra.
Trình Thời nhấp một ngụm rồi từ từ lấy ra quả bóng xanh còn sót lại cho mình.
Không biết có phải Trình Thời gặp ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy sau khi bốc được quả bóng xanh, cảm giác bị nhìn chằm chằm càng mạnh mẽ hơn.
Điều này khiến cậu hơi căng thẳng, cơ thể cứng đờ, vô cùng muốn thoát khỏi chỗ này.
May mắn thay, người dẫn chương trình lên tiếng: "Bây giờ mọi người đã nhận được quả bóng của riêng mình, mỗi quả bóng đều có một con số, tương ứng với số phòng. Trong thời gian tiếp theo, mọi người có thể tự do hoạt động trong phạm vi quy định của khu nghỉ dưỡng. Thực phẩm trong bếp sẽ được chương trình bổ sung định kỳ. Hy vọng mọi người sẽ chơi vui vẻ và sớm tìm được người mình thích nhé."
Trình Thời đã ngồi không yên từ lâu, nghe người dẫn chương trình nói xong, thì vội vàng đứng dậy cầm hành lý, đi tìm phòng của mình. Cậu bốc trúng quả bóng số 6, phòng ở tầng 3, nên cậu phải mang vali lên đó.
Dương Hạo thấy vậy thì đi theo Trình Thời: "Để tôi giúp cậu, tôi cũng ở tầng 3."
Nói rồi cậu ta định đưa tay giúp, Trình Thời vội né sang bên và lạnh lùng nói: "Tôi tự làm được."
Dương Hạo thấy vậy, thu tay lại, giữ một khoảng cách vừa phải. Thay vì ép sát, như vậy sẽ dễ tiếp cận hơn.
Cậu ta nhấc vali của mình đi theo sau Trình Thời: "Đi nào, chúng ta cùng lên."
Hành động của Dương Hạo trực tiếp tách Trình Thời khỏi nhóm của Trương Thước và những người khác.
Trình Thời không nói gì, bước nhanh hơn. Cậu mang không nhiều đồ, vài bộ quần áo, và ngoài đồ dùng hàng ngày chỉ có thiết bị ghi âm. Vali không nặng, xách lên cũng không khó khăn lắm.
Dương Hạo là một chàng trai đẹp trai với đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi cong lên, nhìn ai cũng mang theo vẻ tình tứ, tính cách cũng rất phóng khoáng và mạnh mẽ.
Cậu ta nhìn Trình Thời với ánh mắt không quá quyết đoán như Trương Thước, nhưng cũng mang theo chút ý vị sâu xa.
[Cậu Trình Thời này chạy nhanh ghê! Cứ như bị sói đuổi ấy.]
[Phải rồi, Dương Hạo chính là con sói đó.]
[Tôi thấy Dương Hạo giống cáo hơn, Trình Thời chạy như thỏ con, đúng là trời sinh một cặp!]
[Đừng nói nữa, chỉ có mình tôi thấy Trình Thời cư xử không lễ phép sao? Cứ bỏ người ta lại phía sau như vậy.]
[Đúng vậy, cái gì cũng tưởng tượng quá lên, chỉ làm hại mình thôi.]
Các khách mời khác cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Phòng Trình Thời nhận được là phòng ở cuối tầng 3, khá yên tĩnh. Bên cạnh cậu là Vinh Nhất Nhất.