Đến chó nghe thấy cũng phải lắc đầu ngao ngán, tự mình làm mình cảm động.
Nhưng Trình Thời không ngờ lại gặp phải Cố Tuynh Châu ở show tình cảm. Cũng may cậu đã thay đổi quá nhiều, Cố Tuynh Châu chỉ nhìn Trình Thời một lát, sau đó lập tức quay đi, tựa như hoàn toàn không biết Trình Thời.
Cố Tuynh Châu đến cuối cùng, giờ chỉ còn một ghế trống đối diện Trình Thời, cạnh Trương Thước.
Trình Thời: ...
Đối diện với tận bốn con mắt, áp lực bắt đầu tăng.
[Mọi người đều đến đủ rồi! Để tôi xem sáu người này sẽ tạo ra những kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào!!]
[Luôn có cảm giác Trương Thước đang nhìn Trình Thời...]
[Tôi cảm giác Dương Hạo cũng đang nhìn Trình Thời...]
[Có một điều cần nói, Vĩnh Nhất Nhất...]
[Câm miệng hết đi! Trương Thước và Dương Hạo thì thôi, chứ Vinh Nhất Nhất và Trình Thời mà cùng một chỗ...]
[Khụ, có lẽ họ chỉ đang tò mò Trình Thời không đeo kính râm trông như thế nào thôi... Rốt cuộc thì tôi cũng rất tò mò.]
[Đúng đó.]
[Đúng đó +1!]
Show tình cảm chủ yếu theo dõi các hoạt động tương tác qua lại giữa các khách mời. Người dẫn chương trình thấy mọi người đã đến đông đủ, cô ấy nhanh chóng bắt đầu đẩy nhanh chương trình. Cô ấy đặt một chiếc hộp bìa cứng có logo “Tình yêu và Mùa hè” trước mặt sáu người.
"Các vị thân mến, tiếp theo chúng ta sẽ trải nghiệm chuyến du lịch lãng mạn hai ngày hai đêm tại khu nghỉ dưỡng, trước khi chuyến đi bắt đầu, mọi người hãy bốc những quả bóng màu của riêng mình từ thùng carton, trong thùng có hai màu, người bốc trúng màu đỏ sẽ xếp cặp hẹn hò với người bốc trúng màu xanh."
"Vậy, vị nào sẽ thử trước?"
Doãn Nhạc đột nhiên lên tiếng, giả vờ ôn hòa: "Vậy chúng ta bắt đầu từ thầy Cố đi."
Doãn Nhạc nhìn Cố Tuynh Châu, những người khác có lẽ không biết, nhưng anh ta biết thân phận thật sự của Cố Tuynh Châu, thái tử Tập đoàn Cố thị.
Người sẽ sớm tiếp quản Công ty giải trí Phong Hoa, một công ty con của Cố thị.
Đây là lý do tại sao công ty bỏ ra rất nhiều tiền để đưa anh ta vào show tình cảm này.
Chỉ cần kết giao được với Thái tử Cố gia, sau này sự nghiệp sẽ một đường thẳng tiến.
Cố Tuynh Châu nghe vậy, liếc nhìn Doãn Nhạc.
Doãn Nhạc mỉm cười, ánh mắt chuyển động, phản chiếu khuôn mặt Cố Tuynh Châu.
Cố Tuynh Châu sửng sốt một chút, rất nhanh nhìn sang chỗ khác.
Trình Thời nhìn hai người qua kính râm, khóe mắt không khỏi giật giật: “Hay lắm, tôi sẽ chúc phúc hai người.”
Cậu và Doãn Nhạc đều chỉ là bia đỡ đạn. Người anh em nghe lời tôi đi, đừng nhảy nhót lung tung nữa, cuộc sống sau này dễ dàng hơn.
[Aaaaa, nhìn kìaaaa! Tên cp là Nhạc Hạ Tuynh Châu]
[Không đâu chị em, đây mới chỉ là khởi đầu thôi, đừng nóng vội, từ từ xem tiếp đi!]
Bắt đầu từ Cố Tuynh Châu, có nghĩa là Trình Thời không có lựa chọn nào khác, quả còn lại cuối cùng là của cậu, cậu thật sự không muốn liên quan gì với mấy người ở đây, lúc trước đã tính tới đây làm phông nền là được, không có chuyện gì không cần ra mặt.
Nhưng thường thì ghét của nào trời trao của ấy, đây là quy luật tự nhiên rồi.
Cũng giống như bây giờ, nếu để lại quả bóng đỏ cho cậu thì tốt, cậu có thể tự nguyện từ bỏ lựa chọn.
Nhưng nếu là bóng xanh, cậu chỉ có thể cầu nguyện không ai chọn mình!
Nhưng chắc cũng không có ai ngu ngốc chọn cậu đâu.
[Ahhh, tôi mong chờ quá! Ai sẽ hẹn hò với ai đây!!!]
[Chỉ cần không chọn Trình Thời là được.]
[Không tò mò Trình Thời bỏ kính râm ra trông như thế nào sao?]