Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 27: Hung thú tới rồi

Khu bình luận gào to quá đã. Cảm thấy hành vi đó của nàng thật sự là NTR ngay trước mặt vị hôn phu của mình.

Tạ Vọng Ngôn nghĩ vậy mà tê hết cả da đầu. Một nam còn chưa đủ, cốt truyện còn thẳng tay biến thành hai nam. Đúng là nam càng thêm nam!

[Ký chủ, Mạnh Tu Ngôn nằm xuống lại rồi.]

May mà Tạ Vọng Ngôn chưa nghĩ vẩn vơ được bao lâu thì "chấn chó đù" trong đầu đã nhỏ giọng nhắc nhở cậu.

Tạ Vọng Ngôn cảm giác Mạnh Tu Ngôn cuối cùng cũng nằm trở lại giường thì lén thở phào một hơi trong lòng, cậu chỉ còn chờ cho đêm này nhanh chóng qua đi.



Trong lúc vô thức, thời gian cậu ở trên thuyền đã hơn nửa tháng.

Lúc rảnh rỗi, Tạ Vọng Ngôn còn gặp được người đàn ông áo đen cậu từng thấy trong khoang thuyền tầng dưới chót.

Hắn ta nhìn cậu cười nhạo một tiếng rồi quay đầu rời đi… Tạ Vọng Ngôn tự giác bản thân không thể đắc tội người ta nên cũng chỉ im lặng không nói, có điều cậu bỗng nhớ tới Lâm Nhi cũng bị ném tới khoang thuyền tầng chót, nên lên tiếng gọi hắn ta lại.

“...Này…” Cậu tự hỏi xem nên xưng hô với hắn ta thế này, sau đó cậu chợt nghĩ ra một cái xưng hô: “Vị đạo hữu này.”

Cậu nhìn về phía người đàn ông áo đen.

Người đàn ông áo đen nhíu mày, tỏ vẻ cực kỳ không kiên nhẫn: “Có chuyện mau nói.”

Tạ Vọng Ngôn suy đoán thái độ của hắn ta rồi hỏi dò: “Trong khoang thuyền của ngươi có phải có thêm một người tên là Lâm Nhi?”

“Lâm Nhi?”

Người đàn ông áo đen và Tạ Vọng Ngôn đứng trên boong thuyền, trước mặt bọn họ là vùng biển trong của Thiên Môn Hải. Chỉ thấy nước biển sâu không thấy đấy, thỉnh thoảng còn có vài sinh vật hình dạng quái lạ từ đáy biển bơi qua, gây ra rung động nhỏ nơi đáy thuyền.

“Chưa từng nghe qua. Ngược lại có một gã mặt mèo.” Người đàn ông áo đen nhìn Tạ Vọng Ngôn nói: “Không bao lâu đã bị người khác mang đi.”

Tạ Vọng Ngôn nghe vậy đoán hẳn người nọ chính là Lâm Nhi. Lại nghe được hắn ta bị mang đi, cậu tưởng rằng tên con cháu Mạnh gia đổi ý muốn mang hắn ta về lại khoang thuyền trên nên cũng không để ý nữa.

Chẳng qua cậu không ngờ người đàn ông áo đen kia dường như đã nhìn thấy suy nghĩ của cậu.

“Ngươi cho rằng người nọ được mang đi lên sao?”

“?” Chứ còn sao nữa? Tạ Vọng Ngôn nhìn sang, luôn cảm thấy trong câu nói của hắn ta còn có ẩn ý gì đó.

Người đàn ông đứng trên boong thuyền nhìn Thiên Môn Hải dưới chân, gõ tay vài cái lên lan can: “Đương nhiên là mang đi lên. Có điều là đưa tới nơi này.” Nói xong hắn ta đi lướt qua mặt Tạ Vọng Ngôn lạnh lùng nhìn cậu một cái rồi nói: “Ngươi cũng tự giải quyết cho tốt đi.”

Dứt lời hắn ta rời khỏi boong thuyền luôn không quay đầu lại.

Tạ Vọng Ngôn nhìn bóng dáng hắn ta, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn.

Cậu cũng không phải là đồ ngốc, đương nhiên hiểu ám chỉ trong lời người đàn ông áo đen nói là gì.

Chỉ là đáy lòng cậu vẫn hơi không hiểu được… Vì sao chứ?

Lâm Nhi bị tên con cháu Mạnh gia kia đánh một trận, thương thế nghiêm trọng nhưng cũng không phải là vết thương trí mạng không thể cứu nổi. Tuy nói người chết trên Thiên Môn Hải không thể đối chứng, thế nhưng người nọ làm vậy thì có lợi lộc gì? Hoặc là nói Lâm Nhi phát hiện ra bí mật gì nên mới bị người ta gϊếŧ người diệt khẩu…?

Cậu suy nghĩ rất nhiều nguyên nhân trong lòng, mắt thì nhìn về phía Thiên Môn Hải. Cũng không biết là do cậu hoa mắt hay gì đó, cậu đột nhiên cảm giác bên kia dường như có cơn sóng lớn đang ập tới, cậu nháy mắt lần nữa thì thấy con sóng đã đập tới ngay trước mặt!

May mà đội thuyền của Triệu Mãnh có pháp trận phòng ngự.

Chỉ thấy con sóng lớn chừng mười mấy trượng đánh thẳng vào pháp trận! Làm pháp trận vỡ ra vài vết rạn.

Giây tiếp theo tiếng cảnh báo thật lớn vang vọng toàn bộ con thuyền…

“Hung thú!”

“Hung thú thủy triều!”

Dứt lời vài vị tu sĩ cấp cao bay ra từ trong khoang thuyền. Trong tay bọn họ cầm các loại pháp bảo nhìn về phía Thiên Môn Hải.

Vô số hung thú che trời nổi lên trên mặt biển.

Lúc này tất cả các thuyền đề mở pháp trận phòng ngự ra!

Đến tận đây, Thiên Môn Hải mới để lộ ra một mặt hung tàn khác của nó… Dù là vùng biển trong, cũng không phải là người bình thường có thể dễ dàng qua được.

Tạ Vọng Ngôn thấy thế cũng không do dự, dứt khoát xoay người trở lại khoang thuyền của mình.

Cậu chạy như bay tới của phòng Mạnh Tu Ngôn, không kịp bẩm báo đã đẩy cửa xông vào, cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Tu Ngôn ngồi trên đệm giường.

“Hung thú tới rồi!”