Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 23: Thái độ của ngươi với trưởng bối là như vậy sao?

Chẳng qua hắn cảm thấy mấy người đó sẽ không bỏ qua cho Tạ Vọng Ngôn, mấy thiếu niên đó đều không quá lớn, lại là hạng người leo lên người khác để tu luyện nên sẽ càng cậy sủng mà kiêu, bị vả mặt như thế thể nào cũng sẽ méc với chủ nhân của mình, hy vọng tìm về mặt mũi.

Mạnh Tu Ngôn vừa nghĩ tới đây lập tức nghe được tiếng bước chân dồn dập ngoài cửa, hiển nhiên người đến rất tức giận.

Giây tiếp theo cửa phòng của hắn đã bị đá văng…

Một người đàn ông ngoại hình tạm được, nhưng khuôn mặt da^ʍ tà trắng bệch vừa nhìn đã biết bị tửu sắc đào rỗng xông tới, gã ta còn ôm thiếu niên khóc lóc sướt mướt trong ngực.

“Con chó vô dụng mày lúc cắn người không biết xem chủ của nó là ai à?”

Gã ta bóp eo thiếu niên trong ngực.

Tạ Vọng Ngôn liếc mắt một cái đã nhận ra thiếu niên nọ là Lâm Nhi vừa bị cậu tẩn cho một trận trong nhà ăn khi nãy. Có điều cậu không ngờ hắn ta lại đi mách lẻo nhanh vậy.

Chỉ thấy Lâm Nhi tựa người vào trong ngực gã đàn ông mặt da^ʍ khóc sướt mướt nói: “Chính người này vì ghen ghét sắc đẹp của em, cũng ghen ghét em được công tử cưng chiều nên đã ra tay cực kỳ tàn nhẫn với em. Công tử phải làm chủ thay em đó.”

Má nó, ngứa mắt vãi.

Tạ Vọng Ngôn bày ra cái mặt anh da đen đầy dấu chấm hỏi nhìn hai người trước mặt biểu diễn. Cậu ngồi bên cạnh Mạnh Tu Ngôn, có thể nhìn ra được tu vi của gã đàn ông mặt da^ʍ trước mặt hẳn là hơn cậu một cảnh giới lớn, muốn cứng đối cứng hiển nhiên là không hiện thực.

Cậu không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn chằm chằm hai người đối diện xem bọn họ còn có chiêu nào khác không.

Chỉ thấy gã đàn ông mặt da^ʍ mở miệng nói: “Đây là loại hàng mà chú tìm được à?”

Gã ta đánh giá Tạ Vọng Ngôn từ trên xuống dưới, dường như cảm thấy khuôn mặt khoai tây xấu xí của cậu gớm quá nên gã ta ngoảnh mặt đi ngay.

Sự khinh thường trong giọng nói gã ta quá rõ ràng như thể gã ta ghét Mạnh Tu Ngôn từ tận trong đáy lòng.

Mạnh Tu Ngôn ngồi bên cạnh, từ đầu đến cuối không nói gì. Dường như hắn đang tự hỏi điều gì đó. Mãi đến khi người kia xông tới muốn bắt lấy Tạ Vọng Ngôn, mà Tạ Vọng Ngôn thì chui tọt ra sau lưng Mạnh Tu Ngôn trốn hắn mới mở miệng.

“Thái độ của ngươi với trưởng bối là như vậy sao?”

Hắn không nói quá nhiều, nhưng gã ta vừa nghe thì biểu cảm khinh khỉnh ban đầu trên mặt chợt thay đổi, gã ta còn muốn mở miệng thì nghe Mạnh Tu Ngôn nói tiếp.

“Đại ca đã dặn dò, ai cũng không được phép đến căn phòng này. Là tất cả người của Mạnh gia.”

Đại ca trong miệng Mạnh Tu Ngôn chính là gia chủ đương nhiệm chân chính của Mạnh gia hiện nay, một vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, đương nhiên loại chuyện rèn luyện nhỏ nhặt này còn không cần ông ta tự mình ra tay.

Có điều trước khi ra ngoài vị đại ca này của Mạnh Tu Ngôn đã hứa hẹn với hắn. Lần này bất kể là ai, nếu không được sự cho phép đều không thể tự tiện bước vào khoang thuyền của hắn.

Đại ca Mạnh Tu Ngôn lớn hơn hắn tầm 500 tuổi, hậu cung vô số. Gã công tử mặt da^ʍ trước mặt đoán chừng là cũng chỉ là con của một thị thϊếp trong số đó mà thôi.

Mặc kệ thế nào Mạnh Tu Ngôn đều là trưởng bối của gã ta, gã ta tùy tiện xông vào như thế hiển nhiên là không để Mạnh Tu Ngôn vào mắt.

“... Là cháu trai vô lễ.”

Gã ta cúi đầu nhưng đáy mắt vẫn còn chút không cam lòng. Kế đó gã ta căm tức trừng mắt nhìn Tạ Vọng Ngôn tránh phía sau Mạnh Tu Ngôn, dường như muốn xé cậu ra làm trăm mảnh cho bỏ tức. Gã ta hậm hực đẩy thị thϊếp bên cạnh ra, nói xong câu đó thì phất tay áo rời đi luôn.

Lâm Nhi hiển nhiên không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Hắn ta hoảng sợ, quay đầu lại thì nhìn thấy Tạ Vọng Ngôn tránh sau lưng Mạnh Tu Ngôn làm mặt quỷ với mình, tuy giận nhưng hắn ta cũng biết Tạ Vọng Ngôn bây giờ có người che chở, chỉ có thể oán giận giậm chân một cái rồi đi theo chủ nhân mình rời đi.

Chẳng qua khi hắn ta ra tới cửa khoang thuyền thì phát hiện công tử còn đang đứng ở phía trước, hắn ta vừa định chạy lên thì bị công tử đá cho ngã lăn xuống đất.

“Cút! Thứ xui xẻo!”

Người nọ vẫn chưa hết giận, đạp thẳng chân lên đầu Lâm Nhi, thậm chí còn dùng lực nghiền ép vài cái, chà xát mặt Lâm Nhi xuống sàn thuyền.

“Đồ đen đủi.” Gã ta khẽ cắn môi đá một cú thật mạnh vào mặt Lâm Nhi. Cú đá làm Lâm Nhi tu vi khó khăn lắm mới tới Trúc Cơ sơ kỳ ngất lịm đi, khuôn mặt vốn xinh đẹp ban đầu cũng bị mạnh mẽ đá gãy… Cho dù lúc sau hắn ta tỉnh lại, muốn khôi phục cũng phải tốn một đống tiền mua dưỡng nhan đan mới được.

Mạnh Tuấn Dịch liếc nhìn Lâm Nhi nằm dưới đất đã hôn mê thậm chí đang không ngừng chảy máu, cũng chỉ vung chân đá văng cơ thể hắn ta ra rồi quay đầu rời khỏi cửa phòng Mạnh Tu Ngôn không thèm ngoảnh mặt lại.