… Không biết qua bao lâu, quản gia trung niên thoắt ẩn thoắt hiện nhìn Lâm Nhi hôn mê dưới đất một cái, rồi quay sang phân phó người hầu Mạnh gia đi theo phía sau.
“Dọn đi.”
Sau đó ông ta rời khỏi nơi này. Lâm Nhi cũng bị người hầu kéo đi ném thẳng vào đáy khoang thuyền.
…
Mạnh Tu Ngôn thấy người đối diện đã rời đi thì dứt khoát tùm lấy Tạ Vọng Ngôn phía sau ra: “Đừng trốn sau lưng ta nữa.”
“Công tử.” Tạ Vọng Ngôn bị hắn lôi ra đứng bên cạnh bàn: “Ta chỉ là… Hơi xúc động một chút.”
Cậu nhìn về phía ngoài khoang thuyền, tiếng động bên ngoài làm cậu hơi lo sợ bất an, cậu có thể cảm giác được gã ta xuống tay rất nặng.
“Đừng đi.” Dường như Mạnh Tu Ngôn đã nhìn thấu suy nghĩ của cậu.
“Nó làm thế là cho ta xem.” Hắn ta cười lạnh: “Đệ tử Mạnh gia đều là như thế…” Có vẻ hắn ý thức được bản thân hơi để lộ cảm xúc ra ngoài nên lập tức dừng câu chuyện: “Tóm lại có người giải quyết tốt hậu quả rồi.”
Tạ Vọng Ngôn thấy thế cũng không rối rắm nữa.
Cậu ngồi bên cạnh Mạnh Tu Ngôn, chống cằm quan sát hắn. Nhìn thì nhìn vậy nhưng thật ra cậu đang ngẩn người.
Lúc này cậu đang nói chuyện với hệ thống trong đầu…
[Thế giới này hung tàn vậy sao?]
Cậu không ngờ gã đàn ông kia nói trở mặt là có thể trở mặt ngay được, trước đó còn bày ra vẻ nâng niu cưng chiều Lâm Nhi, mà vừa bị Mạnh Tu Ngôn làm mất mặt một cái là ghi hận trong lòng xuống tay dạy dỗ hắn ta không thương tiếc.
Chú chó ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn ký chủ của mình.
[Đây là thế giới mà gϊếŧ người cướp của là chuyện thường tình.] Nó suy nghĩ rồi nói tiếp: [Ký chủ quên Thượng Thanh Kiếm Tông rồi sao?]
Rõ ràng Thượng Thanh Kiếm Tông không có kẻ thù vậy mà lại bị diệt sạch trong vòng một đêm. Có lẽ bọn họ có bí mật hoặc cất giữ pháp bảo gì đó mới bị người ta ra tay như thế.
Tạ Vọng Ngôn nghĩ vậy cảm xúc lập tức tuột xuống, không biết tới khi nào cậu mới hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi thế giới này đây.
Bên này Tạ Vọng Ngôn còn đang trò chuyện với “chấn chú đò” nhà mình, bên kia Mạnh Tu Ngôn lại đang âm thầm quan sát cậu.
Vừa rồi thật ra hắn không định quản Tạ Vọng Ngôn, nhưng lại lo nếu Tạ Vọng Ngôn ở chỗ này bị thương nặng gì thì cốt truyện tiếp theo sẽ bị ảnh hưởng… Hắn vừa nghĩ tới cảnh đám hậu cung kia nữ biến thành nam và cốt truyện thay đổi điên cuồng là đã thấy nhức nhức cái đầu rồi.
Huống hồ hắn còn có tính toán của bản thân…
Hắn đọc trong truyện biết được Tạ Vọng Ngôn trả thù là một người có tình có nghĩa. Đối với người từng giúp đỡ mình sau này cậu cũng sẽ cho lại chút tài nguyên. Đã vậy chi bằng hắn nhân lúc cậu còn nhỏ yếu giúp đỡ cậu một phen, xem như vì trợ lực tương lai của mình.
Mạnh Tu Ngôn nghĩ vậy ho khụ một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói với Tạ Vọng Ngôn: “Trời không còn sớm, ta định tắm rửa xong sẽ nghỉ ngơi.”
Tạ Vọng Ngôn nghe thế ngớ người vài giây sau mới phản ứng lại, cậu bừng tỉnh hiểu ra, đây là đang bảo cậu chuẩn bị nước tắm đây mà.
Tuy tu sĩ có thể dùng Xuất Trần quyết để làm sạch cơ thể, nhưng dù sao cũng không thoải mái bằng việc ngâm mình trong nước ấm. Tạ Vọng Ngôn hiểu ra xong thì vỗ ngực đảm bảo sẽ chuẩn bị cho Mạnh Tu Ngôn ngay.
…
Do cậu tạm thời ở trong phòng Mạnh Tu Ngôn, cộng thêm việc lo lắng đối phương xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên sau khi chuẩn bị một thùng nước tắm lớn xong Tạ Vọng Ngôn dọn ghế ra ngồi bên ngoài bình phong canh Mạnh Tu Ngôn.
“Có chuyện gì thì kêu ta ngay nhé.”
Mạnh Tu Ngôn đứng phía sau bình phong vừa cởϊ qυầи áo vừa ừ một tiếng xem như trả lời.
Hắn duỗi tay chạm vào nước trong thùng lập tức hít hà một tiếng làm cho Tạ Vọng Ngôn bên ngoài chú ý.
“Làm sao vậy? Mạnh công tử?”
“Không có gì.” Mạnh Tu Ngôn nhíu mày nhìn thùng nước trước mặt.
Hắn là băng linh căn, nước này đối với hắn mà nói thì hơi nóng, bỗng hắn nhớ lại Tạ Vọng Ngôn hình như là hỏa linh căn, độ ấm vừa phải với cậu đổi sang hắn thì thành ra khó có thể chịu được.
Nửa người dưới hắn mặc qυầи ɭóŧ, nửa người trên chỉ khoác một cái áo móng. Ngực căng phồng, đường cong bụng rõ ràng, bất kỳ ai nhìn qua cơ thể hắn đều có thể hiểu ra một chuyện, vị thiên tài Mạnh gia bị phế trong lời đồn, dường như không hề yếu ớt như mọi người tưởng tượng.
Hắn lùi về sau một bước, dựa người vào nệm giường.
“Có điều nước hơi nóng. Tiểu Tạ vào đây…” Hắn nhìn về phía thau tắm đặt ở một bên: “Giúp Mạnh mỗ thêm chút nước lạnh đi.”
Tạ Vọng Ngôn ở ngoài bình phong, nghe Mạnh Tu Ngôn nói vậy cậu cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao mắt Mạnh công tử không nhìn thấy đường, đúng là có nhiều chuyện không tiện làm.