Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 22: Này còn không phải là búp măng non sao?

Khi vừa tới thế giới này cậu lơ mơ lạc lõng, đã vậy còn bị cưỡng chế phải đi theo cốt truyện nên mới luôn rụt rè thận trọng không dám ra tay. Mãi đến lúc động thủ đánh mấy người miệng mồm lỗ mãng này cậu mới thật sự vui sướиɠ trong lòng.

Quả nhiên cậu vẫn nên nghiêm túc tu luyện, như vậy mới có thể làm cho mấy đứa ngu ngậm mồm nhiều hơn.

Tạ Vọng Ngôn nghĩ thầm trong lòng.

Cậu buông nắm tay nhìn ba bốn người thiếu niên xinh đẹp nằm la liệt dưới đất ú ớ “Ui da” liên tục: “Cho mấy người nhớ lâu một chút. Về sau bớt khẩu nghiệp đi nha.”

Cậu nói xong mặc kệ người khác nhìn mình thế nào đi thẳng tới chỗ thanh niên mặc đồ trắng: “Bọn họ là do ngươi sai sử đúng không?”

Cậu từ trên cao người xuống thanh niên ngồi cạnh bàn.

“Chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Bớt kiếm chuyện với ta đi.”

Nói xong cậu không xem biểu cảm trên mặt người kia, cầm lấy phần linh thực mà “căng-tin” chuẩn bị cho mình, bước qua mặt mấy người nằm dưới đất rồi đi khỏi đó.

Nhưng vừa ra khỏi khoang thuyền Tạ Vọng Ngôn bỗng cảm giác được bản thân dường như bị nhìn chằm chằm. Loại nhìn này không phải là nhìn trộm mà là cái nhìn của một tồn tại tối cao nào đó đang nhìn chăm chú xuống cậu.

Cậu theo bản năng ngẩng đầu dòm ngó bốn phía, trong tay vẫn cầm linh thực của mình… Cậu nhìn trái nhìn phải cũng không cảm giác được cái nhìn lạ lùng kia xuất phát từ đâu.

May mà cái nhìn chăm chú làm người ta lạnh sống lưng đó cũng chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất. Tạ Vọng Ngôn thở phào nhẹ nhõm trong lòng rồi tiếp tục đi về phía khoang thuyền trên lầu.



Ở chỗ cậu không biết.

Thần thức Yến Khanh Châu nhanh chóng đảo quanh tất cả khoang thuyền. Đương nhiên hắn cũng nhìn thấy hành động của Tạ Vọng Ngôn vừa rồi, tất cả động tĩnh trên thuyền đều không thoát được thần thức của hắn.

Bất kể là hành vi phóng đãng của đệ tử nòng cốt Mạnh gia trong phòng, Mạnh Tu Ngôn đang tu luyện, hay là người mang đội của Mạnh gia lần này đang nghỉ ngơi ở nơi cao hơn, đều nằm trong tầm quan sát của hắn.

Trên thực tế, tu vi của Yến Khanh Châu đã là Xuất Khiếu kỳ đại viên mãn.

Chỉ cần vượt qua một bước là có thể đạt được thành tựu Hóa Thần ở tuổi hơn 200, chân chính là con cưng của thiên đạo.

Hắn có tâm muốn đi thăm dò các đại thế giới khác, thu môn khách rộng rãi nhằm tìm kiếm đồng đội đáng tin cậy… Có điều hắn không ngờ người Mạnh gia này gần như không thể trọng dụng được.

Chẳng qua hắn lại phát hiện một người thú vị.

Yến Khanh Châu nhớ tới khuôn mặt bị tô lem luốc như củ khoai tây và màu da trắng nõn như sữa từ cổ trở xuống của cậu. Đáy mắt hắn hiện lên chút hứng thú, sau đó nhẹ nhàng gõ mặt bàn vài cái… Hành động này lập tức dọa cho mấy người còn lại trong phòng sợ hãi không thôi.

Mãi đến khi tất cả người trong phòng quỳ rạp xuống đất, hắn mới nhìn bọn họ nhẹ giọng nói: “Không có gì.”

Hắn rút thần thức ra khỏi con thuyền, sau đó tiếp tục phân phó chuyện kế tiếp.



Lúc Tạ Vọng Ngôn trở về phòng của Mạnh Tu Ngôn thì phát hiện Mạnh công tử đang ngồi bên cạnh bàn, không biết đang suy nghĩ gì.

Cậu hơi tăng mạnh bước chân…

“Mạnh công tử?”

“Hửm?” Mạnh Tu Ngôn quay đầu: “Tiểu Tạ về rồi sao?”

“Vâng.” Tạ Vọng Ngôn cũng không dò hỏi nhiều. Dù sao bây giờ hai người họ đang là quan hệ người làm công và chủ thuê tốt đẹp bình đẳng.

Cậu bưng linh thực của mình đặt lên cái bàn trước mặt Mạnh Tu Ngôn, sau đó chọn một trái cây nhìn thuận mắt lau vài cái rồi nhét vào miệng, vị nó vừa giống quả mận vừa giống quả nho, ăn vào hơi là lạ.

Thế nhưng cậu ăn xong thì cảm thấy có từng đợt linh khí nhè nhẹ từ từ lan tràn đến khắp nơi trong cơ thể, xem ra linh thực bán mắt cũng là có lý của nó.

Tạ Vọng Ngôn cắn trái cây trong miệng, ỷ vào Mạnh Tu Ngôn không thấy mà chống cằm đánh giá hắn: “Ta vừa dạy dỗ vài người trong khoang thuyền.”

“Hửm?” Mạnh Tu Ngôn bày ra dáng vẻ nghiêng tai lắng nghe, thật ra trong lòng không có hứng thú gì. Hắn không có chút hứng thú nào với chuyện đánh nhau của mấy búp măng non.

Lúc trước khi tiếp xúc với Tạ Vọng Ngôn hắn đã lặng lẽ sờ cốt của cậu, phát hiện cậu còn chưa tới 20 tuổi.

Này còn không phải là búp măng non sao?

Hắn không ngờ vai chính trong sách gốc lại nhỏ tuổi đến vậy, hắn cũng không muốn trò chuyện với trẻ con nên quyết định dù cho cậu nói gì, cũng bày ra vẻ mệt mỏi muốn nghỉ ngơi để tống cổ cậu sang một bên chơi.

Tạ Vọng Ngôn thấy dáng vẻ chăm chú lắng nghe của hắn thì dứt khoát kể hết chuyện mình gặp phải trong khoang thuyền ra. Sau đó hỏi hắn: “Bọn họ sẽ không tới kiếm chuyện với ta nữa chứ?”

Cái này thì khó nói.

Mạnh Tu Ngôn nghĩ thế nhưng ngoài miệng thì nói: “Đối phương cũng tự biết mình làm sai, chắc là sẽ không tới cửa nữa đâu.”