Mạnh Tu Ngôn đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể quan sát kỹ Tạ Vọng Ngôn... Lại nghe thấy âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh truyền đến từ khoang thuyền bên cạnh cả hai.
Tiếng thở dốc và một vài tiếng “nước” mập mờ xuyên qua vách tường mỏng manh truyền đến.
“... Gia... Tha cho ta đi mà...”
Giọng nói của thiếu niên vang lên ở cách vách, kèm theo đó là vách khoang rung động, làm cho Tạ Vọng Ngôn trợn mắt há hốc mồm nhìn bên đó mấy lần.
Không phải chứ, người anh em, chơi thuyền chấn à! (′⊙w⊙)
Mặc dù bọn họ đến “hầu hạ” những đệ tử cốt lõi này của Mạnh gia là có ý tứ như vậy, song cũng không đến nỗi này đúng khum? Ban ngày ban mặt thế mà trong ta có ngươi trong ngươi có ta rồi hả??
Tạ Vọng Ngôn lớn đến chừng này rồi, trước khi chết do đi lấy đồ ăn ship ngoài mà bị sét đánh, cậu còn chưa từng nghe bản “bản live full âm thanh hi- fi” như thế đâu. Vì vậy cậu không nhịn được đỏ mặt tía tai, trong đầu nghĩ may mà Mạnh Tu Ngôn bên cạnh không nhìn thấy... Nếu không mình xem như mất hết mặt mũi rồi.
Tạ Vọng Ngôn không hay biết rằng, trong lòng Mạnh Tu Ngôn bên cạnh cũng đang nổi sóng dữ dội.
Hắn biết gia tộc Mạnh mục ruỗng từ lâu, bên ngoài lộng lẫy nhưng bên trong thì mục nát, thối rữa từ gốc rễ.
Nhưng điều khiến hắn bất ngờ là những đệ tử cốt lõi và được coi là thiên tài này, trong thời gian trên thuyền, không chú tâm vào tu luyện mà chỉ mải mê hưởng thụ.
Hắn nhận ra vẻ mặt đỏ bừng, cúi gằm vì xấu hổ của Tạ Vọng Ngôn khi nghe những tiếng động từ phía bên kia. Hắn định mở miệng an ủi nhưng ngay sau đó lại nghĩ, đối phương sau này sẽ trở thành một tay "đại gia hậu cung" trong truyện, cần gì mình phải an ủi! (;¬_¬)
... Nhưng Yến Khanh Châu đã biến thành đàn ông rồi.
Hắn cũng nhớ rõ rằng mình không có cháu gái nào, chỉ có một người cháu trai.
Nghĩ đến đây, Mạnh Tu Ngôn đưa mắt nhìn Tạ Vọng Ngôn với vẻ mặt kỳ quái.
Chẳng lẽ… cả hậu cung của đối phương đều biến thành đàn ông?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ về sự lệch hướng của cốt truyện, Tạ Vọng Ngôn bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ: “Khụ... Mạnh công tử...”
“Ừ?”
“... Cái này… ngươi… ta…” Tạ Vọng Ngôn ngập ngừng, thật sự không biết mở miệng thế nào.
Đàn ông mà lại lắp bắp thế này!
Trong lòng Mạnh Tu Ngôn có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng, hỏi: “Sao vậy?”
“... Bên cạnh hình như phát ra âm thanh từ đám gia nhân kia.”
“Ừ.” Hắn tất nhiên biết rõ âm thanh kia từ đâu ra.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lạnh lùng cười vài giây.
Đúng là khó cho quản gia nhà họ Mạnh, chỉ một chuyến đi Phần Châu ngắn ngủi mà đã chuẩn bị chu đáo đến thế. Không biết sau chuyến đi này, hậu viện của đám đệ tử nhà họ Mạnh có thêm bao nhiêu tiểu thϊếp nữa.
Trong lòng khinh thường, nhưng bề ngoài hắn vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa, phong thái nhã nhặn.
“... Ta chỉ muốn hỏi.”
Tạ Vọng Ngôn ngước mắt nhìn Mạnh Tu Ngôn trước mặt.
Thấy đối phương vẫn giữ vẻ thanh cao, lạnh nhạt như tiên nhân, cậu bèn nhẹ nhõm mở miệng: “Mạnh công tử hẳn không cần ta…” Cậu ngừng lại vài giây, rồi thấp giọng tiếp: “... Làm những việc kia đâu nhỉ.”
Mạnh Tu Ngôn: ⊙︿⊙
Ý thức được Tạ Vọng Ngôn đang nói gì, thậm chí ám chỉ điều gì, Mạnh Tu Ngôn suýt chút nữa nổi quạo!
Hắn hận không thể mở miệng mắng: “Tên khoai tây thối nhà ngươi đang nghĩ cái méo gì thế!”
Mạnh Tu Ngôn nhìn lướt qua khuôn mặt vàng vọt và đôi tay gầy guộc của đối phương. Khuôn mặt này, dù đường nét ngũ quan không tệ, nhưng sắc da vàng như củ khoai tây mốc làm người ta chẳng buồn nhìn kỹ.
Trong lòng hắn chửi rủa đủ kiểu, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng nói: “Tiểu Tạ nghĩ nhiều rồi.”
Hừ! Ngươi là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga à, Mạnh Tu Ngôn thầm nghĩ.
“Ngươi chỉ cần giúp ta làm vài việc dọn dẹp đơn giản là được.”
Nghe vậy, Tạ Vọng Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Đã bảo mà, Mạnh công tử nhìn không giống loại người thích mấy chuyện này. Huống chi giờ cậu trông như khoai tây mốc, có ai mà hứng thú được cơ chứ!
Nghĩ vậy, giọng điệu cậu nhẹ nhàng hơn: “Vậy giờ ta dọn dẹp nhé?” Cậu liếc nhìn khoang thuyền, cảm thấy chẳng có gì cần dọn cả.
Với tu sĩ, việc dọn dẹp thật ra rất tiện lợi.
Chỉ cần bấm một pháp quyết là sạch bong.
Mà tu sĩ Hợp Thể kỳ đã bế ngũ cốc từ lâu, không cần ăn uống… Nghĩ đến đây, Tạ Vọng Ngôn rốt cuộc hiểu rõ vai trò của những người hầu trên thuyền này.
— Hóa ra thật sự là để làm tiểu tình nhân bên cạnh à.
“Không cần.”
Mạnh Tu Ngôn biết rõ ý đồ của lão thuyền trưởng. Khoang thuyền này vốn đã sạch đến mức không còn hạt bụi, hoàn toàn chẳng cần dọn dẹp gì thêm.
Hắn cẩn thận quan sát Tạ Vọng Ngôn.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói: “... Chỉ là ta không thể nhìn rõ, nên sinh hoạt thường ngày đôi khi có chút bất tiện. Ở Mạnh gia, ta luôn có một tiểu tư thân cận giúp xử lý những việc lặt vặt.”