Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 20: Củ khoai tây đi nhầm vào đấu trường sắc đẹp

Dĩ nhiên, đây chỉ là lời bịa đặt. Mạnh Tu Ngôn thầm nghĩ, mình có quá nhiều bí mật, làm sao để tiểu tư thân cận ở bên cạnh được.

“Hắn thường ngủ ngay cạnh giường ta…” Mạnh Tu Ngôn nói, rồi lắc đầu: “Điều đó thật sự làm khó tiểu Tạ quá.”

“...” Tạ Vọng Ngôn nhíu mày.

Hóa ra là muốn tôi làm kẻ hầu thân cận à?

Rõ ràng lão thuyền trưởng vừa mới hứa sẽ cho cậu một gian phòng riêng mà!

Cậu nhìn Mạnh Tu Ngôn từ trên xuống dưới, định bịa đại lý do để thoái thác, nhưng lại nghe hắn nói ngay:

“Để tỏ ý xin lỗi. Mạnh mỗ nguyện ý bồi thêm cho tiểu Tạ một ít linh thạch.”

Mạnh Tu Ngôn thầm nghĩ: Thế này thì ngươi không sợ ngươi không cắn câu chắc?

Hắn đã đọc nguyên tác, đương nhiên biết rằng thời kỳ đầu Tạ Vọng Ngôn nghèo rớt mồng tơi, đến mức chẳng có nổi một viên linh thạch. Thậm chí, 100 linh thạch hạ phẩm để ngồi thuyền này cũng là khó khăn lắm mới tích góp được.

Quả nhiên.

Nghe hắn nói vậy, Tạ Vọng Ngôn lập tức gật đầu. Nhưng ngay sau đó, cậu lại nhớ ra Mạnh Tu Ngôn không nhìn thấy, nên đành ho khẽ một tiếng rồi nói: “Vậy cũng thật tiện hơn.”

Tu sĩ Hợp Thể kỳ đã bế ngũ cốc.

Tuy nhiên, vẫn có một số tu sĩ giữ lại chút khẩu vị của con người, vì vậy trên thuyền mỗi ngày cung cấp năm bữa ăn. Thức ăn đều là các loại thịt linh thú hoặc linh cốc, linh thảo có lợi cho cơ thể của tu sĩ.

Trước đó Tạ Vọng Ngôn đã trả 100 linh thạch hạ phẩm tiền vé thuyền, trong đó bao gồm cả chi phí ăn ở.

Nhưng thức ăn được cung cấp cho cậu chỉ là những món của phàm nhân, hoàn toàn không chứa chút linh khí nào.

Đối với tu sĩ, nếu ăn quá nhiều đồ ăn của phàm nhân, cơ thể sẽ tích tụ quá nhiều tạp chất, gây ảnh hưởng xấu đến việc tu luyện.

Đối với những người hầu được chọn đặc biệt để phục vụ các đệ tử cốt lõi của nhà họ Mạnh như Tạ Vọng Ngôn, thuyền trưởng Triệu Mãnh cũng dành cho họ một số ưu đãi. Họ được cung cấp linh thực, có điều việc dùng bữa bị giới hạn ở một khu vực ăn uống cố định.

Chính vào những lúc như thế này, mức độ được sủng ái của các nam thanh nữ tú có thể được nhận ra rõ ràng.

Những người được sủng ái hơn một chút chắc chắn sẽ được giữ lại trong phòng của chủ nhân, cùng thưởng thức những món ăn ngon mà thuyền trưởng đã cẩn thận chuẩn bị.

Đám đệ tử cốt lõi nhà họ Mạnh, thấp nhất cũng đạt kỳ Hợp Thể, từ lâu đã bế ngũ cốc, hoàn toàn không cần dùng nhiều thức ăn như vậy.

Ban thưởng cho tình nhân bé nhỏ được cưng chiều hình như cũng không phải là chuyện kỳ quái gì. Bình thường lúc này đã có thể lờ mờ nhìn ra được ai là người có cơ hội được lên làm thị thϊếp của đám con cưng của trời kia rồi.

Còn người không được ưu ái, hoặc hầu hạ phải chủ nhân tương đối hà khắc thì phải tới “căng-tin” trong khoang thuyền dùng cơm… Đương nhiên căng-tin là do Tạ Vọng Ngôn tự đặt tên như vậy.

Sau khi biết bản thân còn có căng-tin riêng, Tạ Vọng Ngôn nói một tiếng với Mạnh công tử rồi đi tới nơi dùng cơm…

ừa vào cậu đã phát hiện vô số thiếu nam thiếu nữ đẹp đẽ xinh tươi trong nhà ăn, bọn họ thấy có người lạ tới bắt đầu cố ý vô tình liếc mắt đánh giá cậu.

Có lẽ không ai ngờ lần này còn có người xấu xí như thế đến hầu hạ, vài người thiếu thông minh đã kinh ngạc ra mặt nhìn cậu. Sau đó bọn họ bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.

Tạ Vọng Ngôn: ⊙︿⊙

Bầu không khí thật quái lạ. Cậu nhìn kỹ đám người phát hiện số người trong này cũng không ít, ước chừng ba bốn chục người.

Phần lớn bọn họ đều ăn mặc chỉnh tề, trên người đeo một ít pháp khí phòng ngự hoặc mặc quần áo có sẵn trận pháp… từ góc độ nào đó có thể phản ánh trình độ được ưu ái của đối phương ở chỗ chủ nhân mình.

Trong phòng đầy mùi phấn thơm làm cho trai thẳng Tạ Vọng Ngôn nhịn không được hắc xì vài cái.

Hành vi “thô lỗ” này của cậu khiến vài người lén trợn trắng mắt…

“Ta nói sao lại có củ khoai tây mốc meo trà trộn vào đây vậy cà?” Người nó là một thiếu niên xinh đẹp nhưng biểu cảm thì hung hăng: “Hóa ra là người hầu của kẻ mù kia.”

Hắn ta tiếp tục nói móc: “May mà vị kia là người mù không nhìn thấy gì, nếu không nhìn thấy mặt ngươi nói không chừng hết muốn ăn cơm luôn ấy chứ.”

Tạ Vọng Ngôn: “...” Rồi ai ghẹo gì bạn?

Không phải, sao cái cảm giác bản thân là củ khoai tây đi nhầm vào đấu trường sắc đẹp rồi bị nói móc thế này quen thuộc quá vậy trời?

Chẳng phải hơi giống bạo lực học đường thời hiện đại sao?

Cậu theo bản năng sờ sờ mặt bản thân, mặt mình thật sự giống củ khoai tây bị mốc lắm hở?

Người nọ nhìn thấy động tác của cậu thì tiếng móc mỉa trong miệng càng lớn hơn.

“Nếu ta là ngươi thì ta đã tự tử từ lâu rồi, không dám chường mặt ra làm bẩn mắt các công tử đâu…”