Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 14: Nhờ vả

“... Sao lại không đủ người...?”

“Vâng, lần này có chút sơ suất...”

Chủ thuyền lau mồ hôi trên trán, dường như cũng không ngờ tình huống như thế lại xảy ra...

“Hoang đường.”

Người đàn ông trung niên kia nói.

“Ta cho ông một ngày để tìm được người có thể dùng được, nếu không...”

Ông ta còn chưa nói xong đã phất tay áo rời đi.

Tạ Vọng Ngôn biết bản thân hình như nhìn thấy thứ không nên thấy, bèn lùi về phía sau một chút. Tu sĩ trung niên kia tựa như phát hiện ra cậu, lại hình như không nhận ra, chỉ liếc nhìn xó xỉnh nơi cậu trốn rồi rời khỏi.

Đúng lúc này, chủ thuyền cũng rời khỏi boong thuyền.

Ông ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tạ Vọng Ngôn đang định rời khỏi chỗ trốn.

Người kia quan sát cậu từ trên xuống dưới một lúc: “Tu vi của cậu là gì?”

Mặc dù cậu không biết cốt truyện của đoạn này là gì, song Tạ Vọng Ngôn vẫn thành thật trả lời: “Trúc Cơ đại viên mãn.”

“Trúc Cơ đại viên mãn?”

Chủ thuyền suy ngẫm một lát.

“Vậy cũng vừa khéo.”

Nói đến đây, trên mặt ông ta đột nhiên nở nụ cười: “Không biết vị tiểu huynh đệ này tên là gì nhỉ?”

“Tạ Ngôn.” Tạ Vọng Ngôn cẩn thận nói ra một cái tên giả, vừa nhìn về phía chủ thuyền... Cậu nhớ trong nguyên tác, chiếc thuyền này vẫn tương đối an toàn, không phải loại thuyền bè đen ăn đen kia. Cũng có thể nói thế này, tất cả thuyền làm ăn ở bến tàu đều khá đứng đắn.

Dù là không hiểu rõ ý đồ của người trước mặt, có điều cậu cũng có thể đoán được đại khái. Thái độ của chủ thuyền thay đổi rất có khả năng là có liên quan đến cuộc trò chuyện với tu sĩ trung niên trước đó.

“Được, ta tên là Triệu Mãnh.” Chủ thuyền mỉm cười thoải mái.

“Anh trai có một yêu cầu quá đáng... Nếu thành công, Triệu Mãnh ta sẽ có thêm một người anh em, không thành công cũng chẳng sao.” Ông ta vỗ ngực tiếp lời: “Ta còn chưa phải loại tiểu nhân kia.”

Tạ Vọng Ngôn ra sức kêu gào hệ thống ở trong đầu, muốn hỏi xem nước đi này của ông ta là cốt truyện nào.

Thế nhưng Corgi trong đầu lại ngơ ngơ ngác ngác, ngậm sách lật ra thật lâu mới đáng thương nói...

[Ký chủ à, trong nguyên tác cậu không có đoạn cốt truyện này...]

[...] Dẹp mịa mày đi, con chó đần này, tao cũng biết éo thể nhờ vả được mà.

Tạ Vọng Ngôn nghĩ đến đây, quyết định vẫn đi bước nào biết bước ấy vậy.

Nếu trong nguyên tác, nhân vật chính xuống thuyền bình an, thế có lẽ sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn gì... Nghĩ đến đây, cậu cũng thuận thế đi theo chủ thuyền vào khoang thuyền của ông ta.

...

“Tạ tiểu huynh đệ.” Triệu Mãnh đi thẳng vào vấn đề: “Ta cũng không giấu giếm bất cứ điều gì.”

“Chỉ cần cậu giúp anh đây một việc, vậy thì kế tiếp đây, anh đây sẽ giúp cậu chuyển lên phòng đơn ở mấy tầng phía trên.” Triệu Mãnh là chủ thuyền, không chỉ có trí nhớ siêu phàm về tuyến đường biển, mà còn có thể nhớ được tất cả hành khách đã lên thuyền.

Lúc vừa mới trông thấy Tạ Vọng Ngôn, trong đầu ông ta cũng nhớ đến thân phận của đối phương...

Một tu sĩ quê mùa không danh không tiếng, không có tiền, cũng chẳng có môn phái.

Người ở khoang thuyền dưới cùng, thoạt nhìn rất nghèo túng, khả năng làm người này rung động rất lớn.

“Nếu như chuyện thành công, ta không chỉ để cậu ở phòng đơn, còn có thể cho cậu thêm con số này.” Ông ta giơ ra một bàn tay: “Mỗi ngày cho cậu thêm 50 linh thạch hạ phẩm.”

50 linh thạch hạ phẩm á?

Tạ Vọng Ngôn nghe xong, trong lòng chấn động.

Từ khi cậu xuyên sách đến bây giờ mới phát hiện một điều, mặc kệ sau này Long Ngạo Thiên trâu bò cỡ nào, nhưng Long Ngạo Thiên ở giai đoạn trước trong tiểu thuyết này là một tên vô cùng nghèo khó, không có bất cứ tài nguyên nào cả.

Nếu không hắn ta cũng không đến Yến gia làm việc.

Huống chi tiền lương 50 linh thạch hạ phẩm một ngày đã rất cao rồi.

Cho dù là Yến gia sau này cũng chỉ có thể trả 200 linh thạch một ngày.

Thông thường, một số linh thực và linh cốc dùng để bổ sung linh lực cho tu sĩ, kể cả những thú vật quý gia kia cũng phải mua bằng linh thạch.

Có khoản tiền này rồi, sau này cậu tu luyện cũng có thể suôn sẻ hơn một chút. Nghĩ đến đây, Tạ Vọng Ngôn đã hơi hơi dao động, chẳng qua vẫn quyết định hỏi Triệu Mãnh trước xem xem đến cùng cậu phải làm cái gì...

Triệu Mãnh nghe vậy thì cười khổ.

“Thật ra cũng không phải chuyện lớn lao gì.”

Ông ta nhìn khoang thuyền phía trên.

“Chỉ là khoang thuyền bên trên thiếu mất một người hầu hạ. Cậu cũng biết tin tức đại hôn của vị kia đúng chứ?”

Tạ Vọng Ngôn nghe xong gật đầu, cậu quả thực biết việc kia, chỉ có điều vẫn chưa hiểu giữa chúng có quan hệ thế nào.

“Tuy rằng ngày tháng đính hôn thật sự của vị kia là nửa năm sau, chỉ là lần này Yến gia có thể nói là mở cửa đón khách. Trước tiên chưa kể thành chủ của Phần Chân đã gửi quà tặng cho đại hôn của người kia, chỉ dựa vào điều kiện mà Yến gia đưa ra đã khiến vô số đệ tử thế gia động lòng.”