“Điều kiện gì?” Tạ Vọng Ngôn vội vàng hỏi.
Cậu nhớ trong nguyên tác hoàn toàn không có đoạn này.
Nó chẳng qua chỉ đề cập đến việc cần một số nhân lực đi hầu hạ những đệ tử cốt lõi của các đại thế gia và tông môn kia, cho nên mới cần tìm người làm việc vặt.
“Lần này Yến gia nhận rất nhiều môn khách.”
“Người xuất sắc có thể sống ở Trảm Long Uyên thêm một năm.” Triệu Mãnh nói đến đây, vẻ mặt cũng lộ ra vẻ rung động.
Ai cũng biết Trảm Long Uyên của Yến gia có một linh mạch thiên phẩm và tám linh mạch địa phẩm.
Tuy là Yến Khanh Châu có tư chất bẩm sinh tuyệt vời, chẳng qua hắn có thể tu luyện thần tốc như thế cũng không tránh khỏi có công lao của chín linh mạch này.
Trảm Long Uyên là địa bàn của Yến gia, có lẽ trừ con cháu Yến gia ra thì không ai có thể tiến vào được. Nào ngờ nhờ tiệc đính hôn của thiếu chủ lại có thể để môn khách vào trong đó tu luyện một năm.
Điều này đương nhiên là một cơ hội hiếm có đối với rất nhiều tu sĩ.
Triệu Mãnh nhìn Tạ Vọng Ngôn với vẻ kỳ quái: “Cậu không biết chuyện này còn muốn đi Phần Châu hả?” Chiếc thuyền này là thuyền đến Phần Chân mà.
Mặc dù không dám bảo đảm, song chủ thuyền cũng dám khẳng định, toàn bộ người trên chiếc thuyền này đều đến Phần Châu vì việc của Yến gia.
Ông ta cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thấy thiếu niên trước mắt lại hoàn toàn không biết đến điều này.
Sau đó, ông ta trông thấy thiếu niên vàng như khoai tây trước mặt này lúng túng sờ sờ mũi mình...
“Ta nghe nói lần này Yến gia cũng cần một số người làm việc vặt... Nên mới định đến Phần Châu.”
Nói chính xác hơn, cậu phải đến phía Bắc đi làm.
Có lẽ chủ thuyền cũng không ngờ lại có người không ngại xa xôi chỉ để làm việc, ông ta thật sự đã im lặng mấy giây.
Chẳng qua, khi nhìn thấy tu vi của Tạ Vọng Ngôn, ông ta lại cất lời:
“Lần này Yến gia thu nhận môn khách, chỉ thu nhận tu sĩ ở Kim Đan kỳ.” Ý tứ là cậu vốn không phù hợp với yêu cầu, cho nên cũng không cần quan tâm.
Hai người nói chuyện phiếm xong, Triệu Mãnh cũng nhắc đến trọng điểm.
Nói tóm lại, trên thuyền này vừa khéo có một nhóm thế gia từ Hải Thành muốn đến Phần Chân. Tất cả đều là tu sĩ cấp cao ở Dung Hợp đại viên mãn hoặc là Kim Đan kỳ, cộng thêm ai nấy đều là người thế gia có tính tình thiếu gia, cần người hầu hạ.
Lúc trước chủ thuyền đã nghe nói đến việc này, dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị đầy đủ số người.
Toàn bộ đều là thiếu niên nữ tử có vẻ ngoài xinh đẹp... Lúc nói đến đây, chủ thuyền ho khan, nháy nháy mắt với Tạ Vọng Ngôn, xem như là hy vọng cậu hiểu ý của ông ta.
Nói chung, nếu những người này được đệ tử thế gia kia vừa ý, mang theo bên người trở thành thị thϊếp cũng coi như là tăng thêm tài nguyên.
Cho nên sau khi tin tức được truyền ra, đã có không ít thiếu niên thiếu nữ xinh đẹp động lòng.
Có điều cũng bởi vì đám người này là đệ tử thế gia, đương nhiên cũng không cần người phàm phục vụ, quản gia bên kia đã đưa ra yêu cầu thấp nhất chính là Trúc Cơ kỳ.
Chủ thuyền tất nhiên cũng đã chuẩn bị chỗ ở riêng cho những người hầu tì nữ rồi... Chẳng hạn như phòng đơn ở khoang thuyền phía trên mà ông ta đã hứa hẹn trước đấy.
“Ban đầu đều là hai người ở một phòng.” Triệu Mãnh nói: “Chẳng qua vận may cậu tốt, vừa vặn thiếu mất một người, cậu có thể một mình ở một phòng.”
Ông ta bày ra điệu bộ van nài.
“Những thiếu gia này cũng dựa vào thân phận của mình, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ép buộc gì đó, chỉ quan trọng hai bên tình nguyện. Huống hồ, rất nhiều người còn là cuồng ma tu luyện, vốn dĩ không có ý này, cậu chỉ cần làm việc hầu hạ người khác cẩn thận là được.”
“...” Tạ Vọng Ngôn chỉ vào bản thân bị trát thành khoai tây.
Bộ dạng này cũng phù hợp với yêu cầu hở?
Cậu chỉ thấy người kia ho khan: “Đây đúng là khéo quá.”
Ông ta tiếp lời: “Vị thiếu gia này.. Vừa khéo không nhìn thấy...”
Tạ Vọng Ngôn: “... ???”
Nà ní? Là ý mà tui nghĩ đó hả??
Chủ thuyền: “...”
Hai người trố mắt nhìn nhau.
Tạ Vọng Ngôn trầm mặc, xem ra thật sự là ý đó rồi.
Lại nghe Triệu Mãnh kể lể hồi lâu, cậu mới biết chuyện này cũng không phải là sai sót của ông ta.
Mạnh gia vốn là thế gia môn phiệt địa phương ở Hải Thành, không phải người mà một người lái thuyền như Triệu Mãnh có thể đắc tội... Chỉ có điều việc này nói ra rất phức tạp.
Mạnh gia đã từng có một thiên tài, mặc dù không có đạo thể trời sinh như Yến Khanh Châu, song cũng là đơn linh căn hệ băng hiếm có, vừa vặn phù hợp với công pháp của Mạnh gia.
Chỉ tiếc lúc vị thiên tài này 10 tuổi... Bên ngoài nói là tai nạn, thật ra ai cũng biết bởi vì người này phát triển quá nhanh mà bị những tông tộc và thế lực khác kiêng dè, thẳng tay bị phế.
Thoáng cái linh căn đã bị hủy.