“Cũng không biết tên đó sẽ gieo họa cho tiểu thư nhà ai?” Gã ta càng nói càng kích động, còn đập lên ván giường bên cạnh, khiến Tạ Vọng Ngôn bên này cũng cảm nhận được một ít chấn động.
“...” Cậu nghe xong cảm thấy sa mạc lời.
Đây chẳng phải là một thằng rất ngu sao?
Cậu hơi xoay người lại, chuẩn bị xem xem tên đần bàn luận suông này là ai.
Chỉ thấy đám người đi cùng vị Trương huynh này đã cuống tay cuống chân bịt miệng gã ta lại!
Người đàn ông dẫn đầu trông có vẻ đã hơn 40 tuổi.
Cơ bắp ông ta căng cứng, lập tức đè người đàn ông nói bậy kia trên ván giường: “Nếu ngươi không cần cái miệng này nữa, ta sẽ cắt nó giúp ngươi trước!” Ông ta túm lấy đầu gã ta, sau đó mới nói: “Người ta là thần tiên quyến lữ, ông trời tác hợp, liên quan cái mọe đến ngươi hả!”
Hai người còn lại cũng thế, đáy mắt đều tràn ngập lửa giận.
Cứ như bọn họ là fans cuồng của Yến Khanh Châu, thật sự không nhìn nổi có người nói xấu idol của mình vậy.
Mà Tạ Vọng Ngôn lại rõ ràng cảm nhận được, thân thể của mấy người này đang run rẩy khi nói chuyện, hiển nhiên là đang sợ hãi thứ ghê gớm nào đó.
“Ưm ưm!”
Người kia còn muốn lên tiếng, tuy nhiên lại bị ba người này bịt kín.
Thậm chí bọn họ còn xách cổ áo của người này ném ngay xuống đất, ấn xuống đập đầu với hư không...
Cảm giác quái lạ này khiến đáy lòng cậu có chút khó chịu.
Mà đối phương hoàn toàn không thể phản kháng lại.
“Bịch bịch bịch!”
Âm thanh trán đập xuống đất làm người ngoài nghe thôi cũng cảm thấy ê răng.
Tạ Vọng Ngôn dứt khoát chống người lên nhìn về phía bên kia... Lại thấy người ăn nói bậy bạ vừa rồi đã bị ba người này ra sức dập đầu, trán rướm máu, đập đến nỗi hôn mê bất tỉnh.
Trong lòng cậu càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Cậu cảm giác như bị thứ gì đó nhìn chòng chọc từ trong bóng tối, bèn theo bản năng nhìn xung quanh, có điều trong khoang thuyền cấp thấp này đương nhiên không có gì cả.
...
Thần thức của Yến Khanh Châu lướt qua bên trong một khoang thuyền ngoài khơi trăm dặm trên nội hải của Thiên Môn Hải.
Trong nháy mắt đối phương nghĩ đến tên hắn, thần thức của hắn cũng đã khóa chặt đối phương... Nghe thấy những lời đó, trong lòng Yến Khanh Châu không có bất kỳ cảm xúc nào. Lúc hắn chuẩn bị kết kiếm quyết, một thanh phi kiếm diệt sạch mọi người bên trong khoang thuyền, chỉ thấy mấy kẻ kia đã cùng đè đầu con rệp kia dập đầu với mình rồi.
Trò hề thay đổi sắc mặt trước sau quả thực rất vui, hắn mới thả ngón tay ra.
Thần thức quét qua sáu người bên trong khoang thuyền... Bốn tên đang biểu diễn xiếc khỉ, một tên đang ngồi, còn có một người...
Thần thức của Yến Khanh Châu nhìn về phía cổ áo bị xốc xếch vì tư thế ngủ lộn xộn của người nào đó sau giấc ngủ.
Chỉ thấy từ cổ cậu trở xuống là một mảnh trắng nõn tựa như sữa đông ngọt ngào, phía trên cổ, mặt hay là cánh tay lại là màu vàng như nghệ, vừa nhìn đã khiến người ta mất hết hứng thú.
Hắn chỉ lướt thoáng qua liền dời tầm mắt đi, để thần thức rời khỏi khoang thuyền.
Lúc này, Tạ Vọng Ngôn vẫn chưa biết, lớp ngụy trang của mình đã bị phát hiện không lâu sau khi rời bến tàu... Cậu thấy càng quái lạ hơn sau khi người kia ngất xỉu, ba người còn lại lập tức quỳ xuống trong khoang, liên tục dập đầu.
Vì thế, Tạ Vọng Ngôn dứt khoát mang giày xuống giường, chuẩn bị ra khỏi khoang hóng mát một hồi.
Cậu lại không ngờ bản thân vừa mới đạp lên giày, đã nghe thấy người bên cạnh kia mở miệng...
“Đi đâu?”
Tạ Vọng Ngôn không ngờ hành động của mình lại bị tu sĩ đang tu luyện bên cạnh phát hiện.
Cậu sửng sốt, có chút khó hiểu.
Không phải chứ người anh em, hai đứa mình có quen biết nhau à?
“... Ta ra ngoài đi dạo.” Tạ Vọng Ngôn trầm ngâm hồi lâu mới đáp lại một câu như thế.
Cậu dứt lời cũng không chờ người kia trả lời, lập tức mang giày, mở cửa khoang ra ngoài.
Chiếc thuyền này có tổng cộng 12 tầng, bên dưới có 3 tầng, là chỗ ở của những tu sĩ cấp thấp không có tiền như họ đây. 6 tầng ở giữa là phòng đơn hoặc là phòng chung, giá cả dao động từ 500 đến 1000 linh thạch hạ phẩm.
3 tầng trên cùng chính là phòng VIP.
Đặc biệt là tầng cao nhất, một lần ở cần phải bỏ ra 100 linh thạch trung phẩm. Trừ khi là con cháu thế gia với điều kiện xa hoa hoặc là thành viên cốt lõi của đại tông môn, còn tu sĩ bình thường nào có tiền ở phòng siêu VIP như vậy.
Tuy rằng nói là ra ngoài đi dạo, nhưng mà Tạ Vọng Ngôn cùng lắm cũng chỉ có thể đến boong thuyền ở tầng 6.
Nơi này xem như là một khu vực công cộng.
Ngay cả tu sĩ trong khoang thuyền ở 3 tầng dưới cùng cũng có thể đến, còn lên trên nữa chính là cấm địa bọn họ không thể đặt chân.
Cậu rời khỏi khoang thuyền, chuẩn bị đến vị trí boong thuyền, lại bắt gặp chủ thuyền đang thương lượng gì đó với người khác...