Trong nguyên tác, phần cốt truyện này chỉ được nhắc đến qua loa.
Có lẽ bởi vì nó không quan trọng, chỉ viết đại khái rằng Tạ Vọng Ngôn biết tin Yến Khanh Châu sắp kết hôn và Yến gia cần nhân lực hỗ trợ, vì vậy thuận theo đó che giấu thân phận đi làm việc. Chuyện sau đó đương nhiên là Long Ngạo Thiên cũng được đại tiểu thư của Yến gia yêu mến.
Chẳng qua cậu không ngờ, cốt truyện của tiểu thuyết này cũng nảy sinh sai lệch.
Đoạn Yến gia đính hôn trong nguyên tác chỉ là được các tu sĩ truyền miệng, cũng không có gõ chuông Long Phượng gì đó.
Với cả, trong đó cũng không nhắc tới việc Tạ Vọng Ngôn gặp được người đàn ông mặc đồ xám thần bí ở thành trấn vùng ven này... Có thể là không quan trọng nên phần tình tiết này đã bị lược bỏ.
Nếu đã biết được phần cốt truyện này, cậu cũng không xoắn xuýt nữa, dứt khoát đi theo nội dung nguyên tác. Cậu lên đường đi Hải thành, sau đó tìm được một chiếc thuyền ra biển gần nhất đến Phần Châu trước.
Nơi này cách Phần Châu khá xa.
Cho dù trên thuyền của những tu sĩ này đều có pháp trận gia tốc, tính đi tính lại cũng phải mất khoảng một tháng mới đến được Phần Châu.
Vừa khéo đuổi kịp một khắc tuyển người cuối cùng của Yến gia.
Nghĩ đến đây, Tạ Vọng Ngôn không do dự nữa, đi thẳng ra phía ngoài thành.
Lúc cậu tiếp tục đi, lại phát hiện tu sĩ mặc đồ xám tro kia đã chẳng thấy bóng dáng.
...
Thuyền có thể di chuyển trên nội hải của Thiên Môn Hải trông có vẻ gần bằng những chiếc thuyền trong phim cổ trang mà Tạ Vọng Ngôn nhớ được.
Tốn một trăm linh thạch hạ phẩm là có thể ở trong khoang thuyền tiện nghi nhất, cộng thêm bao ăn ba bữa một ngày.
Giá cả không tính là quá rẻ, có điều đối với cậu mà nói, số tiền này vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Tạ Vọng Ngôn trả tiền xong lên thuyền, tìm được khoang thuyền mình ở dưới phần đáy... Tuy rằng điều kiện không bằng tầng trên, nhưng cũng xem như là ngăn nắp. Trong một phòng có một chiếc giường ghép liền to lớn tạo thành, thoạt nhìn có thể đủ cho sáu người ngủ.
Bởi vì Tạ Vọng Ngôn đến hơi sớm nên cậu dứt khoát chọn vị trí gần góc, một bên là khoang thuyền, một bên khác mới là những người ngồi cùng khoang. Corgi đã trở về trong đầu cậu trước khi cả hai lên thuyền.
Cậu cũng biết vẻ ngoài của mình tương đối nổi bật, lúc rời khỏi thành trì nhỏ hẻo lánh kia, Tạ Vọng Ngôn đã mua một loại nước thuốc trong cửa tiệm đan dược gần đó. Khi bôi nó lên da sẽ lộ ra màu vàng vọt không khỏe mạnh, mùi vị cũng không dễ chịu chút nào.
Cậu bôi lên mặt và cổ của mình, kể cả phần cánh tay sẽ lộ ra ngoài khi thỉnh thoảng cử động, sau đó Tạ Vọng Ngôn mới yên tâm lên thuyền.
... Dù rằng bên ngoài đều nói Thượng Thanh Kiếm Tông không có ai sống sót, có điều cẩn thận vẫn tốt hơn.
Tạ Vọng Ngôn nằm lên giường của mình. Chiếc giường này gần giống như chiếc trong ký túc xá của cậu, cứng đến đau nhức cả người.
Trên mỗi một chiếc giường ở trong khoang thuyền chỉ có một tấm đệm và chăn mỏng giống như giấy, chủ yếu là qua loa lấy lệ mà thôi.
Song có lẽ là bởi vì từ khi xuyên không vào thế giới trong tiểu thuyết, rồi đến một loạt chuyện xảy ra suốt khiến cậu không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên dù cảm thấy toàn thân không thoải mái... Cậu vẫn nằm trên giường rồi từ từ thϊếp đi.
Đợi đến khi Tạ Vọng Ngôn tỉnh lại lần nữa, ánh đèn bên trong khoang thuyền đã sáng lên.
Mà bên trong khoang hơi lắc lư, có lẽ đã ra biển rồi.
Tiếc là khoang thuyền rẻ bèo này của bọn họ không thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài... Tạ Vọng Ngôn vận động thân thể, cũng cảm giác bản thân đυ.ng phải một người ở bên cạnh.
Cậu theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông áo đen ở ngay bên cạnh.
Đối phương đang ngồi thiền, nhận ra ánh nhìn chăm chú của cậu mới chậm rãi mở mắt ra.
Bất ngờ thay, con ngươi của người kia lại có màu vàng, mặc dù chúng đã biến thành màu nâu sẫm bình thường trong thoáng chốc, tuy nhiên Tạ Vọng Ngôn chắc chắn bản thân không nhìn nhầm.
Chỉ có điều tính nết của người đàn ông này hình như không tốt lắm...
“Ngươi nhìn cái gì?”
“...” Tạ Vọng Ngôn không lên tiếng, dứt khoát quay đầu, tiếp tục nằm đưa lưng về phía người ta.
“Ta còn tưởng người gõ chuông Long Phượng hôm nay là ai cơ?” Một giọng nói trẻ tuổi đột ngột vang lên trong khoang thuyền: “Hóa ra là vị thiên tài kia của Yến gia.” Lúc nói đến đây, hắn bật cười, giọng điệu vô cùng xem thường.
“Trương huynh!” Những người bên cạnh vội vàng mở miệng: “Cẩn thận lời nói.”
“Cẩn thận lời nói cái gì?”
Người này hình như do bị làm mất mặt, âm thanh nói chuyện cũng lớn hơn một chút.
“Thiên tài gì chứ, chỉ là một thằng đoạn tụ thích đàn ông thôi.” Trong giọng nói của Trương huynh này tràn ngập khinh bỉ: “Một gã thích... ‘chơi’ đàn ông thôi.” Gã ta vừa nói vừa cười lên: “Nói không chừng là bị đàn ông chơi đó!”