Xuyên Thành Long Ngạo Thiên: Vô Số Đại Lão Đấu Tranh Điên Cuồng Vì Ta

Chương 11: Tiếng chuông Long Phượng

Đối với tu sĩ đi lên từ tiểu thế giới như cậu, đây đã xem như là tài sản không nhỏ, chỉ có điều lại không ngờ mức sống ở đại thế giới lại cao như vậy.

Một “tờ báo” thôi đã mất một viên linh thạch hạ phẩm rồi.

“... Không thể rẻ hơn chút à?” Tạ Vọng Ngôn ngập ngừng hỏi.

“Cái gì rẻ không...” Người kia ngẩng đầu, nhìn Tạ Vọng Ngôn một lúc: “Bỏ đi, ngươi muốn hỏi cái gì?”

Mặc dù cậu không biết tại sao người trước mặt lại đột nhiên rộng rãi hào phóng, nhưng cậu vẫn tiếp tục hỏi: “Ta nghe nói lúc nãy ngươi nói gì mà Thượng Thanh Kiếm Tông bị diệt?” Tạ Vọng Ngôn giả vờ không biết chuyện: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Người bán ngọc bài quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Quần áo trên người không phải là pháp y quý giá gì đó, trong ngực cũng chỉ ôm một con chó hỗn tạp không có linh khí... Cộng thêm dáng vẻ không lấy ra được dù chỉ một viên linh thạch hạ phẩm kia, gã xoa cằm hỏi:

“Ngươi từ tiểu thế giới đến đây à?”

“?” Tuy rằng Tạ Vọng Ngôn không biết đối phương nhìn ra bằng cách nào, có điều cậu vẫn hiền lành gật đầu.

“À, vậy ngươi không biết cũng bình thường thôi.”

Người kia thấy người mua ngọc bài đã rời đi hết, cũng vừa khéo gã chuẩn bị dẹp quầy, bèn giải thích với Tạ Vọng Ngôn: “Thượng Thanh Kiếm Tông là một môn phái tương đối lớn ở thế giới này, mặc dù không tính là tông môn cực phẩm gì đó, song cũng có thể nói là có danh tiếng. Kết quả chỉ trong một đêm, toàn bộ từ trên xuống dưới tông môn đều không còn ai sống sót.”

Gã nói đến đây thì khựng lại, sau đó tiếp lời: “Thậm chí đại trận sơn môn và Đại Năng ở Hợp Thể kỳ như Thượng Thanh Đạo Nhân kia cũng không có cách nào chống cự...” Người đó nhìn Tạ Vọng Ngôn với vẻ đầy ẩn ý: “Thần tiên đánh nhau đấy.”

Xem ra những người khác vẫn chưa biết còn hai người trong Thượng Thanh Kiếm Tông đã trốn thoát.

Tạ Vọng Ngôn ôm con chó nhỏ trong lòng, im lặng suy nghĩ.

Chẳng qua đối với cậu của hiện tại mà nói, nghĩ đến những điều này cũng không có ích gì, cậu phải đi theo kịch bản, gặp Yến Khanh Châu trước mới đúng.

Cậu nhớ trong nguyên tác, gần như là lúc Tạ Vọng Ngôn ở trấn nhỏ đã nghe tin... Sao đến bây giờ vẫn chưa nghe thấy tin đồn này nhỉ?

Đáy lòng Tạ Vọng Ngôn cảm thấy kỳ lạ, lại nhìn thanh niên bên cạnh: “Trừ việc này ra, còn tin tức nào nữa không?”

“...” Thanh niên kia nghẹn họng mấy giây: “Đưa tiền đây.” Gã chìa tay ra: “Không trả tiền thì ta không nói cho ngươi biết đâu.”

Tạ Vọng Ngôn: “...” Dẹp đi, cậu cũng không phải muốn nghe cho lắm!

Sau khi trò chuyện xong với người bán ngọc bài, cậu ôm hệ thống trong lòng, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện tia sáng kỳ dị.

Một giây sau, sao băng từ trên trời rơi xuống.

Tiếng chuông xa xưa không biết từ phương nào truyền đến... Những người bên cạnh Tạ Vọng Ngôn dừng bước, giờ phút này tất cả mọi người đều dừng lại nhìn tia sáng kỳ lạ giống như sao băng rơi xuống trên đỉnh đầu kia, ngay cả cậu cũng ngẩng đầu lên nhìn không trung.

Vô số ngôi sao nhỏ hóa thành mảnh vụn từ trên bầu trời rơi xuống.

Trong nháy mắt, toàn bộ màn trời đều tràn ngập cảnh tượng hết sức hoa lệ này. Chẳng bao lâu sau, những ngôi sao nhỏ rơi xuống này lại tập hợp thành hình dạng một con rồng và một con phượng, quấn lấy nhau trên không trung, cuối cùng biến mất không còn tăm hơi...

“... Có người gõ chuông Long Phượng...”

“Là trong năm đại thế gia, hay là tông môn cấp cao nào...”

“Ai thế?”

“Vậy mà mời Thiên Đạo làm chứng...”

Mà Tạ Vọng Ngôn nghe thấy mọi người xung quanh bàn tán, lúc nhận ra đây chính là chuông Long Phượng, cậu cũng sững sờ.

Trong cốt truyện nguyên tác tất nhiên cũng từng xuất hiện thứ này.

Nghe nói một lần gõ chuông Long Phượng phải tiêu hao trăm vạn linh tinh... Sau khi gõ sẽ trình nội dung hôn ước lên, chính là được trời đất làm chứng, phải chọn ngày thành hôn.

Mà nếu như không tuân theo hôn ước, sẽ gặp phải sự trừng phạt của Thiên Đạo.

... Nội dung hình phạt trái lại có liên quan đến giấy hôn thú.

Tu sĩ tầm thường kết hôn vốn dĩ không có tiền gõ chuông Long Phượng này.

Người có thể tiêu tốn trăm vạn linh tinh để gõ chuông này, không ai không phải là con cưng của thế gia đại tộc...

Thay vì nói yêu thật lòng, không bằng nói là quan hệ thông gia giữa các thế gia tông môn, để đề phòng bên kia đổi ý hoặc là phản bội đã thực hiện phương pháp trói buộc.

Dần dần, một khi tiếng chuông Long Phượng vang lên, bầu trời xuất hiện hình vẽ rồng phượng được tạo ra từ những ngôi sao nhỏ, các tu sĩ bản địa đều hiểu rằng... Lại có thế gia đại tộc sắp kết thông gia.

“... Điều này thật ly kỳ.” Người đàn ông mặc đồ xám ở bên cạnh Tạ Vọng Ngôn cũng nhìn về phía hình vẽ rồng phượng kia rơi xuống: “Sao ta không hề nghe nói đến chuyện thế gia đại tộc nào thành hôn nhỉ?”