Tạ Vọng Ngôn hoài nghi nguyên nhân lớn nhất của việc quan hệ của tiểu sư muội và cậu trong nguyên tác nát bét như thế mà còn dẫn cậu bỏ chạy... Chính là để đề phòng bản thân bị bắt lại sẽ bán đứng nàng ta.
Một vài thứ cơ bản đều còn ở lại bên trong động phủ, đa số tài sản của cậu cũng ở đó.
Tạ Vọng Ngôn mất đi tông môn giống như chó nhà có tang lại biến thành chó hoang... Má nó, trong túi còn sạch bong hơn cả khuôn mặt cậu nữa, đồ trong túi Càn Khôn vô cùng ít ỏi... Cho nên cậu mới quyết định vừa làm việc vừa tu luyện.
Lúc này mới có cốt truyện đến Yến gia sau này.
Không ngờ hiện tại cậu có tiền rồi, vẫn không thể thoát khỏi số phận làm việc.
Cái này gọi là nghề chọn người đây chứ đâu.
Tạ Vọng Ngôn nghĩ đến đây cũng không chần chừ nữa, dứt khoát bế Corgi vào lòng, chuẩn bị đến lãnh thổ bên ngoài Trảm Long Uyên nơi Yến gia tọa lạc.
Trảm Long Uyên nằm ở khu vực trung tâm của Yến gia, nó được bao quanh bởi những đỉnh núi hiểm trở và vô số đại trận. Tu sĩ bình thường không có cách nào vượt qua, càng đừng nói đến nghe đâu ở thời kỳ thượng cổ, trong Trảm Long Uyên thật sự có một con ác long.
Tổ tiên của Yến gia chém ác long, mới chiếm giữ mảnh đất trù phú này.
Chỗ sâu dưới đáy nơi đây được tạo thành từ một linh mạch tiên phẩm và tám linh mạch địa phẩm.
Địa hình hai bên hiểm trở, núi sao sừng sững, nhìn lên không thấy đỉnh, vực sâu lại sâu không lường được, thường xuyên có hung thú đi qua... Dĩ nhiên, nếu một người hiện đại như Tạ Vọng Ngôn nhìn thấy, cậu chỉ có thể cảm thán... Ôi má ơi, đây chẳng phải là địa hình vịnh hẹp sao?
Trảm Long Uyên nơi Yến gia tọa lạc, phía Bắc của Ngọc Thanh Cảnh có hung thú xâm phạm hằng năm.
Thủ phủ gần Trảm Long Uyên nhất chính là Phần Châu.
So sánh với địa thế hiểm trở của Trảm Long Uyên, Phần Châu cách nó chỉ vài trăm dặm, song lại là thành thị quan trọng trong việc mua bán qua lại. Đây cũng là một thành thị cấp năm tiếng tăm lừng lẫy của Ngọc Thanh Cảnh.
Mà cách tiện lợi nhất để đến Phần Châu, trừ trận truyền tống sử dụng linh thạch ra thì chính là đi thuyền.
Toàn bộ thế giới tu chân đều được Thiên Môn Hải bao quanh, Thiên Môn Hải này lại chia thành nội hải và ngoại hải. Ngoại hải hung hiểm, trong đó có rất nhiều hung thú và thú hiếm cấp địa phẩm hoặc là thiên phẩm, thậm chí còn có chủng tộc thượng cổ truyền thuyết của cấp thiên phẩm.
Trừ khi là Đại Năng ở Xuất Khiếu kỳ, nếu không thể thể nào đi qua.
Mà nội hải chính là biển Thiên Hải mà Tạ Vọng Ngôn đã từng chiêm ngưỡng. Nó xuất hiện ở giữa các đại lục trong toàn bộ thế giới tu chân, cũng là tuyến đường thủy quan trọng. Hung thú và thú hiếm ở nội hải rõ ràng không nguy hiểm giống như ở ngoại hải.
Càng đến gần thành thị trên đất liền, phẩm cấp của những kỳ trân dị thú ở nội hải này cũng càng ngày càng thấp.
Cho nên đối với những tu sĩ không bỏ ra nổi đống linh thạch kếch xù đi trận truyền tống mà nói, ngồi thuyền lên đường trái lại là một sáng kiến hay.
Tạ Vọng Ngôn bế Corgi, chuẩn bị đến Hải thành... Những con thuyền lớn có thể ra biển này cần trận phòng vệ và tu sĩ bảo vệ, trong thành nhỏ quê mùa này tất nhiên không có.
“Trang đặc biệt, trang đặc biệt đây!”
Bỗng nhiên có người hét lớn.
“Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Người này cầm ngọc bài trong tay... Đây là thứ tương tự như báo ở trong tu chân giới, có thể ghi chép lại một vài chuyện lớn diễn ra gần đây.
“Toàn bộ Thượng Thanh Kiếm Tông bị diệt rồi!”
“Không một người sống sót!”
Bởi vì người này hét lên trong thành, lời vừa thốt ra đã lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Có người vội vàng tiến lên, chỉ thấy người này vội vã lấy ra rất nhiều ngọc bài...
“Ai đọc cũng có phần. Một tấm là một viên linh thạch hạ phẩm.”
... Thì ra là “bán báo”.
Tạ Vọng Ngôn thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm. Lúc vừa mới nghe tin Thượng Thanh Kiếm Tông bị diệt, cậu gần như là ôm chặt Corgi trong lòng theo phản xạ có điều kiện, cho đến khi nhận ra đối phương hình như chỉ là một tên bán báo đơn thuần mới thở phào nhẹ nhõm.
“Con mẹ nó, lại là Tiêu Dao Môn đang bán hàng.”
“... Cơ mà ta vẫn tò mò, mua đọc đã rồi nói sau...”
Lời bàn tán của những người xung quanh cũng truyền vào tai Tạ Vọng Ngôn.
Cậu liếc nhìn người trẻ tuổi mặc bộ đồ màu xám tro, khóe miệng tươi cười, trông có vẻ bất cần đời kia, do dự một lúc vẫn đi tới hỏi: “Thượng Thanh Kiếm Tông thật sự bị diệt rồi sao?”
“Hả?”
Người kia đang đếm linh thạch, nghe có người tới bèn lấy ngọc bài từ trong ngực ra theo phản xạ...
“Một viên linh thạch hạ phẩm một tấm.”
Thật đắt đỏ, Tạ Vọng Ngôn nghĩ.
Trừ linh tinh và mấy viên linh thạch thượng phẩm mà Liễu Ngu Đường nhét cho mình ra, tài sản trên người cậu hiện giờ cũng chỉ hơn 200 linh thạch hạ phẩm do bản thân góp nhặt lúc trước, trung phẩm cũng chỉ có mười viên.