Trên thực tế, Tạ Vọng Ngôn cũng không biết bản thân đã vào Thượng Thanh Kiếm Tông thế nào. Cậu vừa mới đến Ngọc Thanh Cảnh, trên người chẳng có một xu dính túi, cũng không có viên linh thạch nào.
Để sống sót, cậu đã nhận làm thuê những việc mà nhân sĩ địa phương lười làm. Thường ngày người phải ngủ trong một số ngôi miếu đổ nát, cho đến khi có một ông lão phát hiện ra Tạ Vọng Ngôn.
Ông ấy nói tư chất tự nhiên của cậu rất tốt, đúng lúc Thượng Thanh Kiếm Tông sắp thu nhận đệ tử mới nhập môn, không ngại cứ thử một lần.
Chỉ là lúc trước Tạ Vọng Ngôn đã học đao pháp, mà toàn bộ người trong Thượng Thanh Kiếm Tông đều là kiếm tu.
Có điều một câu “Đệ tử nội môn được cung cấp linh thạch mỗi tháng” của ông lão đã làm người nghèo đến nỗi phải đi xin cơm là Tạ Vọng Ngôn rung động. Cậu dứt khoát thu dọn đống đồ đạc ít ỏi của mình, mau chóng đến Thượng Thanh Kiếm Tông đăng ký.
Chẳng mấy chốc cậu nhận ra, ông lão kia chính là sư phụ sau này của bản thân... Thượng Thanh Đạo Nhân. Ông ấy là Hợp Thể Đại Năng.
Người có thể tiêu diệt Thượng Thanh Kiếm Tông trong nháy mắt quả thực không nhiều, trừ khi là mấy tông môn cấp cao kia hoặc là Đại Năng ở Độ Kiếp kỳ.
“Vậy huynh thì sao?”
Có lẽ là do cả hai đã ở chung một đêm trong hang động, Liễu Ngu Đường vốn dĩ tuyệt đối sẽ không hỏi vấn đề này cũng bất ngờ mở miệng.
Y nhìn Tạ Vọng Ngôn đứng cách mình một khoảng.
Sư huynh buộc tóc gần giống đuôi ngựa, tóc hơi xoăn được cột lên thật cao, trên tai là một hàng khuyên tai hình vòng tròn rủ xuống... Nghe nói chúng đã có từ lúc sinh ra, hàng khuyên tròn này cũng sẽ từ từ lớn lên theo quá trình trưởng thành của Tạ Vọng Ngôn. Thoạt nhìn chúng giống như pháp khí gì đó, tuy nhiên không có tác dụng gì, chỉ là trang sức đẹp mắt mà thôi.
“Ta ư?”
Lúc đó, Tạ Vọng Ngôn cảm thấy bản thân cũng đồng điệu với Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác.
“Ta chỉ vì một con đường sống.”
Đối với tiểu thế giới không người tu luyện mà nói, 70 tuổi đã là sống lâu.
Thế nhưng, đối với các tu sĩ của đại thế giới, 70 năm chỉ là một khoảnh khắc bế quan.
Cậu không muốn chết trước khi chứng kiến đủ mọi thứ và ngắm nghía đủ các phong cảnh. Cậu chỉ muốn rời khỏi thế giới nhỏ bé kia, giành được một con đường sống ở thế giới to lớn hơn.
Đối với Tạ Vọng Ngôn, cuộc sống 70 năm kết thúc trong nháy mắt không phải là thứ cậu mong chờ.
Liễu Ngu Đường nhìn chằm chằm vào sư huynh của mình.
Y không nói gì mà chỉ quay đầu, bước qua tảng đá có hình thù quái lạ ở bên cạnh... Một khi bước qua tảng đá kia, bọn họ sẽ rời khỏi phạm vi của Vân Lam Tiên Sơn.
Tạ Vọng Ngôn trông thấy bóng dáng của Liễu Ngu Đường đã biết mất khỏi Vân Lam Tiên Sơn, cậu cũng không chần chừ, vội vàng đi theo ra khỏi nơi này.
Cả hai vừa mới bước ra... Cậu đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc như thể ngưng kết thành thực thể.
Khắp nơi trên núi là một mảnh máu đỏ.
Dưới mặt đất đều là thi thể của những đệ tử và tạp dịch trong Thượng Thanh Kiếm Tông.
Liễu Ngu Đường sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, một hồi lâu sau cũng không hoàn hồn lại được.
Gần như mỗi một tấc đất ở sau núi Thượng Thanh Kiếm Tông đều tràn ngập máu tươi.
Mùi máu ngất trời hầu như lấp đầy toàn bộ khe núi.
Liễu Ngu Đường sử dụng kiếm bản mệnh bay lên không trung... Chỉ thấy toàn bộ trên dưới tông môn không còn ai sống sót. Tông môn bình thường hết sức náo nhiệt giờ đây lại cực kỳ tĩnh lặng, không có bất kỳ tiếng động naò.
Y bay đến động phủ nơi Thượng Thanh Đạo Nhân ở, lại thấy bên trong chỉ còn lại một vũng máu, không có bất cứ bóng người nào.
Sau đó y đến đại điện, các động phủ nhỏ hơn... Cũng chẳng tìm thấy ai còn sống.
Toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới chỉ còn lại hai người là y và Tạ Vọng Ngôn tránh thoát một kiếp.
Kiếm bản mệnh của Liễu Ngu Đường dường như cũng nhận ra lửa giận trong lòng y lúc này mà rung động. Khoảng một nén hương sau, Tạ Vọng Ngôn tu vi không tốt mới lững thững tới chậm, nhìn máu chảy thành sông trong đại điện của Thượng Thanh Kiếm Tông.
Cậu cũng cảm thấy vô cùng khϊếp sợ.
Cho dù đã biết trước, cốt truyện trong tiểu thuyết sẽ diễn biến như thế, song khoảnh khắc thật sự chứng kiến kia vẫn khiến Tạ Vọng Ngôn không nhịn được nôn mửa trong lòng. Mùi máu nồng nặc gần như lấp đầy mỗi một hơi thở của cậu.
“... Tiểu sư đệ.” Cậu nhớ đến Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác đã an ủi tiểu sư muội hồn bay phách lạc vào lúc này.
Nhưng mà hiện tại, Liễu Ngu Đường chỉ bày ra vẻ mặt lạnh như băng, nhìn tất cả mọi thứ mà chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Y nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi rồi mới mở miệng: “Sư huynh, huynh và ta đều không thể quên ngày hôm nay.”
Liễu Ngu Đường vừa nói vừa lấy một lá bùa ra khỏi túi, dán lên người Tạ Vọng Ngôn.
Sau đó, y lại lấy từ trong túi Càn Khôn ra một bọc vải nhỏ ném cho sư huynh mình.
“Cầm đi, mau cút!”
Tạ Vọng Ngôn còn định nói gì đó, đã bị tiểu sư đệ ngăn cản ngay tức thì.