Vô số loài cá và động vật biển quý hiếm đều tùy ý bơi lội giữa biển trời kia, đối với người ở tiểu thế giới mà nói, cơ hội bước lên Thiên Môn có thể nói là cả đời khó có một lần.
Cứ 200 năm Thiên Môn sẽ mở ra một lần.
Bao nhiêu người ở tiểu thế giới, cho đến giây phút tu luyện cuối cùng cũng không thể đợi được thời cơ Thiên Môn mở ra.
Đối với người của tiểu thế giới có linh khí mỏng manh, những tu sĩ có thể dời non lấp biển kia chính là sự tồn tại giống như thần tiên.
Mà ở trong nguyên tác, Tạ Vọng Ngôn sinh ra ở một trấn nhỏ thôn quê thật sự, với khoảng cách từ nó đến môn phái lớn nhất trong tiểu thế giới, cho dù đi xe ngựa cũng phải mất khoảng nửa năm mới có thể đến nơi.
Có điều không hổ là Long Ngạo Thiên.
Tuy rằng Tạ Vọng Ngôn không phải đạo thể trời sinh, song tu luyện cũng rất thần tốc.
Bản thân hắn ta có linh căn thuộc tính hỏa, thiên phú đơn linh căn. Thành nhỏ nơi hắn ta ở tất nhiên không có bất cứ sự hiện diện của tu sĩ nào, ông lão mạnh nhất cũng chỉ là một tên bịp bợm giang hồ thoáng nghe nói đến “thần tiên” từ bên ngoài trở về mà thôi.
Trước đây, tên bịp bợm giang hồ đó kiếm sống dựa vào múa võ.
Ông ta am hiểu nhất đủ loại lừa bịp như nuốt kiếm và đi qua núi đao, kết duyên với một nhóc ăn xin là Tạ Vọng Ngôn, sau đó tặng công cụ kiếm sống... Là một thanh đại đao cho hắn ta.
Cho nên Tạ Vọng Ngôn học đao pháp, cũng rất giỏi sử dụng đao.
Mà từ sau khi xuyên sách, linh hồn từ từ dung hợp, cậu cũng có thể cảm nhận được trong cơ thể mình dư thừa linh lực... Bây giờ cậu đang ở giai đoạn Trúc Cơ đại viên mãn.
Giống như bản thân, năm nay Tạ Vọng Ngôn trong nguyên tác cũng chỉ mới 19 tuổi.
Một thiếu niên thiên tài thật sự.
Cậu chỉ còn thiếu một ít tài nguyên để dung hợp... Cũng biết mình sẽ đạt được từng nguồn tài nguyên này trong cốt truyện sau này.
Tạ Vọng Ngôn nhìn Liễu Ngu Đường đi ở phía trước, bước chân đối phương rất nhanh, cũng không biết tông môn mình sớm đã bị tiêu diệt sạch sẽ từ trên xuống dưới ngay khoảnh khắc y mắc kẹt trong Vân Lam Tiên Sơn kia rồi.
May mà bởi vì cậu đã phát hiện ra bí cảnh nhỏ này. Lại càng may hơn vì hai người vừa khéo rơi vào bên trong bí cảnh nên mới không gặp nạn.
Do nguyên tác không cập nhật nữa, thế nên mãi cho đến phần đăng nhiều kỳ, Tạ Vọng Ngôn cũng không phát hiện hung thủ ẩn đằng sau đã tàn sát hết toàn bộ Thượng Thanh Kiếm Tông là ai. Mà việc báo thù cho tông môn cũng có thể xem như là một trong những mạch chính của tiểu thuyết.
“Tiểu sư đệ này.” Tạ Vọng Ngôn nhìn bóng lưng của Liễu Ngu Đường.
Kể ra cũng lạ, rõ ràng cậu mới là người nhỏ tuổi nhất trong toàn bộ tông môn, nhập môn cũng chậm nhất.
Chẳng qua bởi rằng Liễu Ngu Đường khăng khăng nói mình mới là tiểu sư đệ, cho nên cậu dĩ nhiên đã biến thành sư huynh của y.
Liễu Ngu Đường không trả lời, tiếp tục tiến về phía trước.
Trong túi Tạ Vọng Ngôn còn cất mấy viên linh thạch mà y đưa cho cậu lúc trước: “Ngươi tu tiên vì cái gì?”
“?”
Cuối cùng người kia cũng dừng bước.
“Ta tu tiên vì cái gì ư?”
Y nhìn về phía sư huynh mình: “Ta tu tiên là vì trường sinh, vì cảnh giới siêu thoát, vì để rời khỏi thế giới của bản thân.”
Liễu Ngu Đường nói xong, chẳng thèm quay đầu lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Tạ Vọng Ngôn nhìn bóng lưng của y.
Trong nguyên tác, Liễu Ngu Đường lớn lên trong hoàng thất, lúc y còn là con út của hoàng thất, lão hoàng đế đã mê mẩn chuyện tìm kiếm sự bất tử và thuốc. Mặc dù trong thế giới này thật sự là người tu đạo, thế nhưng đối với người không có linh căn, hoặc là linh căn hỗn tạp mà nói, khả năng tu luyện được không lớn.
Cùng lắm cũng chỉ có thể đến Trúc Cơ kỳ.
Lão hoàng đế chính là người như vậy.
Tuy là có vô số đan dược, có điều nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì 200 năm tuổi thọ.
Liễu Ngu Đường vừa mới sinh ra đã có đơn linh căn, còn là kim linh căn cực phẩm.
Lão hoàng đế mừng rỡ như điên, mà kim linh căn cực phẩm tất nhiên vẫn thích hợp làm kiếm tu... Vì vậy năm Liễu Ngu Đường được 6 tuổi đã tiến vào Thượng Thanh Kiếm Tông.
Thượng Thanh Kiếm Tông đều là kiếm tu.
Chẳng qua tu đạo vô tình, sau khi y đạt đến Trúc Cơ không lâu, lão hoàng đế đã băng hà.
Hoàng đế mới là cháu của Liễu Ngu Đường. Rồi sau đó là chắt trai.
Năm 130 tuổi, y đạt đến Kim Đan trung kỳ, cũng là người có tu vi cao nhất và thiên phú giỏi nhất trong đám đệ tử của cả tông môn.
Nếu như cốt truyện tiếp theo phát triển bình thường, đối phương nhất định có thể đến Nguyên Anh lúc 200 tuổi, trở thành con cưng của trời trong Ngọc Thanh Cảnh.