Cậu vừa định thốt ra lời thề, chỉ thấy Liễu Ngu Đường bày ra vẻ mặt mất kiên nhẫn mà nói: “Im miệng.”
“...” Tạ Vọng Ngôn im lặng, sao người này nắng mưa thất thường thế? Không hổ là “tiểu công chúa” kiêu kỳ nhất trong nguyên tác!
“Bỏ đi.” Liễu Ngu Đường tiếp lời: “Có cho huynh cũng chẳng dám quấy rầy ta.”
Y vừa nói câu sau cùng vừa liếc nhìn Tạ Vọng Ngôn... Chẳng hiểu tại sao, y lại theo bản năng ngăn cản sư huynh lập lời thề khi vừa nghe thấy đối phương to gan chuẩn bị thề với đạo tâm của mình.
Đối với những người tu đạo như bọn họ mà nói, khoảnh khắc lấy đạo tâm thề thốt thì sẽ phải chịu sự giám sát của Thiên Đạo. Nếu như không giữ được lời thề, đạo tâm của Tạ Vọng Ngôn đương nhiên sẽ tan biến trên con đường tu luyện, hoặc là trong lần lôi kiếp nào đó.
Cũng chỉ là một người râu ria phiền phức mà thôi, trái lại cũng không cần nghiêm túc đến thế.
Có cho thì sư huynh y cũng không dám làm trái lời thề... Sau khi tự mượn cớ cho mình trong lòng xong, Liễu Ngu Đường cũng chẳng thèm để ý đến sự khác thường vừa rồi của bản thân.
Khi rời khỏi cửa hang, y nhìn đối phương chầm chậm bước từ bên trong ra.
Sau một đêm mưa như thác đổ ở Vân Lam Tiên Sơn, không ít tiên thảo đều mọc lên tựa như măng mọc sau mưa. Trên người Tạ Vọng Ngôn vẫn là bộ quần áo quen thuộc kia của cậu, bên tai và trên cánh tay cũng có một ít đồ trang sức.
Ánh mặt trời ở cửa hang chói mắt biết bao, ngược lại khiến con ngươi của cậu có vẻ càng nhạt màu hơn một ít.
Cậu không giống người tu đạo, trái lại giống những tiên nô mỹ tì được mua bán ở một vài nơi... Nghĩ đến đây, trong lòng Liễu Ngu Đường lại dâng lên cảm giác hung ác, y trợn mắt nhìn Tạ Vọng Ngôn, sau đó dứt khoát không đợi đối phương nữa, mà đi thẳng đến lối ra của bí cảnh nhỏ này.
Tạ Vọng Ngôn thấy thế, lập tức ngồi xổm xuống, ra sức nhổ tiên thảo dưới đất.
Cậu biết được một số loại, tất cả đều là tiên thảo thuộc tính hỏa nhất phẩm và nhị phẩm. Mặc dù chúng không tính là quá quý giá, song đối với một người nghèo như Tạ Vọng Ngôn mà nói đã là thứ hiếm có rồi.
Cho nên cậu ngồi dưới đất nhổ cả buổi trời.
Liễu Ngu Đường thấy người chậm chạp không đi theo, cuối cùng vẫn quay đầu lại.
Chỉ thấy sư huynh kia của y dường như chưa từng thấy sự đời, thứ chẳng đáng tiền gì đó trên mặt đất cũng muốn nhặt...
“Mấy thứ này không đáng tiền, huynh nhặt làm gì?” Y có chút không nhịn được quay đầu lại hỏi.
Liễu Ngu Đường vốn có dáng vẻ tuấn mỹ hung hãn, lúc này đây y không nhịn được nhướng mày lên, lại có vẻ như không dễ trêu chọc.
Tạ Vọng Ngôn cũng mặc kệ người kia nói gì, dù sao cậu biết bản thân sẽ phải lang thang ngay sau khi rời khỏi bí cảnh này.
Cậu không giống người ta có người thừa kế ngôi vị hoàng đế khác... hoàng đế này là chắt trai của Liễu Ngu Đường, đối với lão tổ tông này vẫn chẳng phải là muốn cái gì cho cái đó... Bản thân cậu là một tu sĩ quê mùa đến từ nơi thâm sơn cùng cốc, lại chẳng có gì cả.
Bây giờ Tạ Vọng Ngôn không nhặt rác, sau này thậm chí cũng không thể nhặt rác được!
“Ha ha.” Đáy lòng cậu chửi đồ đần, trên tay hái liên tục: “Ta khác tiểu sư đệ, tất cả những thứ này đều là đồ tốt với với ta.” Tạ Vọng Ngôn ngẩng đầu lên nhìn tiểu sư đệ: “Nếu như sư đệ không thích, không bằng tài trợ cho sư huynh ta chút ít nhé?”
Tạ Vọng Ngôn cho rằng Liễu Ngu Đường sẽ không đồng ý.
Trong nguyên tác, sau khi cả hai trải qua việc trong hang động, Liễu Ngu Đường chỉ hận không thể lột da cậu ra...
“Được.”
Bất ngờ thay, y lại gật đầu đồng ý.
“Huynh qua đây, ta sẽ cho huynh.”
Tạ Vọng Ngôn nửa tin nửa ngờ, có điều vẫn ngoan ngoãn đi tới trước mặt đối phương... Chỉ thấy Liễu Ngu Đường bóp mặt cậu lại.
“Huynh ra ngoài cũng đừng để dễ bị lừa như vậy.” Y vừa lên tiếng vừa nghiêm túc nhìn cậu: “Sư huynh, con đường tu chân vốn là chuyện đạt được cơ duyên trong lúc thập tử nhất sinh... Mặc dù ta không biết pháp khí kỳ lạ mà huynh lấy ra trước đó đến từ đâu, nhưng mà người bên ngoài cũng không giống ta...”
Y nói đến chỗ này liền buông bàn tay đang bóp mặt Tạ Vọng Ngôn ra, chỉ quay đầu nhìn về phía trước: “Đi thôi.”
...
Vân Lam Tiên Sơn là một bí cảnh nhỏ, tuy rằng trong đó cũng có hung thú, song số lượng không nhiều, mà nhiều hơn cả là đồ vật mới lạ bên ngoài không có.
Tương truyền nhiều năm trước, nó do túi Càn Khôn của một vị Đại Năng biến ảo mà thành.
Sau khi Đại Năng phi thăng thất bại, dần dần hình thành một bí cảnh nhỏ.
Ngọc Thanh Cảnh là một thế giới to lớn, tài nguyên trong đó đương nhiên là thứ mà tiểu thế giới không thể sánh bằng, tiểu thế giới nơi nguyên chủ ở cao nhất chỉ là Trúc Cơ kỳ.
Mặc dù Tạ Vọng Ngôn xuyên không tới, có điều một vài ký ức của nguyên chủ cũng truyền thừa theo, cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ vẻ ngạc nhiên của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Môn Hải.