Ái Nhân Của Quái Vật

Chương 20: Nhà tù nhân ngư

Anh Hoàng độc ác nhìn người đàn ông đang nói chuyện: “Tên nhóc như mày thì biết cái gì.”

“Anh Hoàng, đàn em của em nghe ngóng được một chuyện, nghe nói vợ của ông chủ đã chết từ mười năm trước, vợ ông chủ vừa chết thì nó đã bị giam ở đây, có phải là vì nó đã gϊếŧ chết vợ của ông chủ không? Ông chủ vì báo thù mà nhốt nó ở đây!”

Anh Hoàng đẩy gã ta ra: “Chuyện của ông chủ mày ít hỏi thăm lại, làm tốt nhiệm vụ được giao là được! Gần chỗ ẩn nấp này không có thôn xóm, người ở thưa thớt, muốn làm gì thì cứ thoải mái mà làm, không cần kiêng kỵ gì nhiều. Cho dù nó la lớn tiếng tới đâu thì cũng không có ai nghe thấy đâu. Nếu như nó vẫn không thể khóc thì dùng nhiều thủ đoạn lên, điện giật, dùng lửa đốt, roi gai, cái gì đau thì cứ dùng hết!”

Trương Tịnh Thù cắn chặt răng, trong l*иg ngực tràn ngập tức giận.

Người đàn ông bị anh Hoàng đẩy ra cười dữ tợn.

“Trương Chính mày cười cái gì đó? Thật là bỉ ổi.”

Trương Chính đi lại gần người cá: “Có một chuyện em muốn làm từ lâu rồi. Vóc dáng nó không tệ, còn là tóc dài, nhìn không khác đàn bà là mấy nhỉ? Hai người bọn em suốt ngày ở cái địa phương tới cứt chim còn không có này, chẳng thấy được một người phụ nữ nào xinh đẹp, nó không phải còn đẹp hơn cả phụ nữ à?”

Ánh mắt anh Hoàng nhìn lướt qua Trương Chính một chút, cũng không ngăn cản. Gã đi tới một bên khác của nhà kho, bóng đèn bỗng nhiên sáng lên, màn hình máy vi tính xuất hiện trên thùng giấy, khung cảnh trong kho hàng được chiếu rất rõ ràng.

Trương Tịnh Thù mở to hai mắt, trái tim như thắt lại.

Đều là do cô quá sơ ý, không phát hiện ra trong kho hàng có cài camera.

Anh Hoàng xem lại ghi hình cũ.

Hình ảnh trên màn hình biến thành người cá bị bịt miệng rồi cưỡng ép tiêm thuốc an thần, anh nằm thoi thóp trong vũng máu tùy ý bọn họ tay đấm chân đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ống kính, không có hận thù hay sợ hãi, chỉ có mê man và nỗi đau đã chết lặng.

Trương Tịnh Thù cách một màn hình đối mặt với người cá trong đoạn ghi hình.

Trái tim cô như bị dao cùn cứa vào, đau đớn nhức nhối.

Cảm giác đau đớn này sắp nhanh chóng vượt qua nỗi sợ hãi vì sự an nguy của bản thân.

Đến lúc này, cô dường như không hề hối hận vì đã chạy vào nhà kho.

Quả nhiên, anh Hoàng đang xem đoạn video bỗng nhiên quát lên: “Có người đi vào!”