Hai người đàn ông trông coi nhà kho có thân hình cường tráng, đa số đàn ông đều có tính kiêu ngạo và tự cao, nếu bọn họ đột nhiên nhìn thấy Trương Tịnh Thù thì đương nhiên sẽ cho rằng bản thân “xong”, mà sẽ coi cô là đứa con gái yếu đuối không biết tự lượng sức mình, đây chính là thời cơ để Trương Tịnh Thù ném quả đạn khói này ra.
Bỗng nhiên dưới chân Trương Tịnh Thù cảm nhận được một lực đẩy, cô cúi đầu nhìn, phát hiện là đuôi người cá rơi xuống gần cổ chân cô, đẩy cô về hướng những cái thùng được xếp bên cạnh đó.
“Bọn chúng, chưa từng gặp cô, cô, trốn ở bên trong, đừng lên tiếng.”
Trương Tịnh Thù giống như mèo trốn trong khe hở đằng sau những cái thùng, một tay cô cầm lấy cái cưa bằng kim loại, một tay khác nắm lấy quả đạn khói.
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô khựng lại.
Ở cửa nhà kho, ngoại trừ hai người đàn ông quen thuộc thì còn có ba người đàn ông cao lớn uy mãnh theo vào!
Phạm vi tấn công có hiệu quả của đạn khói là nửa mét, thời gian duy trì chỉ có vài phút. Phương pháp sử dụng đạn khói là ném mạnh nó lên người của mục tiêu, trong quá trình khói được thả ra, mục tiêu hít thở luôn cả khói đó vào mới có thể phát huy hiệu quả.
Trương Tịnh Thù chỉ có bốn quả, nếu như muốn thành công, cô nhất định phải đảm bảo tấn công khi bọn chúng tụ tập cùng một chỗ, đồng thời còn phải ném trúng mục tiêu.
Cô cảm thấy căng thẳng và sợ hãi hơn bao giờ hết, duy trì tư thế ngồi xổm bất động như vậy khiến hai chân cô nhanh chóng tê dại, ánh mắt lại không khống chế được nhìn sợi xích sắt trói buộc cổ tay của người cá đã bị đứt gãy, đang rơi bên cạnh anh.
Nếu như bọn họ phát hiện sợi xích bị gãy, không chỉ có người cá bị tổn thương, mà cô đang trốn sau thùng hàng cũng sẽ bị tìm ra.
Cảm xúc căng thẳng khiến Trương Tịnh Thù không chú ý tới ánh mắt trấn an dịu dàng của người cá.
“Ông chủ đã giục nhiều ngày rồi, có chút chuyện nhỏ này mà mấy người cũng không làm xong sao!”
“Anh Hoàng, bọn em cũng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng anh biết mà, nó vốn không chịu chảy nước mắt! Bọn em đã tốn rất nhiều công sức, cho dù có đánh thế nào nó cũng không khóc, bọn em còn có thể làm gì được!”
“Sao ông chủ lại treo cổ trên thân cây này mãi vậy? Rõ ràng chúng ta cũng phát hiện ra những người cá khác, nếu bọn nó không thể chảy nước mắt để có trân châu thì sẽ cứ gϊếŧ chết rồi vứt đi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể gϊếŧ nó? Em thấy nó ngoài có gương mặt đẹp ra thì chẳng có chỗ nào đặc biệt cả?”