Lời cam kết của chủ tiệm không phải nói không có bằng chứng, hiệu quả của cái cưa bằng kim loại này không tệ. Cái xích sắt giam giữ người cá còn lâu mới cứng rắn như trong tưởng tượng của Trương Tịnh Thù, nó chỉ là một cái xích bình thường, thậm chí còn là hàng kém chất lượng.
Trương Tịnh Thù vừa cưa đồ vừa nói chuyện để chuyển sự chú ý của người cá qua chỗ khác: “Sao anh lại bị bọn họ bắt lấy thế?”
Trình Thủy Nam cắn môi, một lúc lâu cũng không nói gì.
Trương Tịnh Thù khéo léo hiểu lòng người nói: “Không sao cả, nếu anh không muốn nói thì không cần nói, tôi chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi.”
Trình Thủy Nam không còn sức lực dựa vào tường, anh hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào bầu trời tối đen như mặc bên ngoài khung cửa sổ, đôi mắt tràn ngập sương mù. Anh dùng sức cắn môi dưới, ép ngược nước mắt vào trong, trong chớp mắt khi bóng cây bị gió thổi lay động, anh nhìn thấy ngôi sao le lói, sau đó tầm mắt anh lại quay về trên người Trương Tịnh Thù, đuôi cá không bị khống chế rủ xuống bên cạnh cô, vây đuôi dính đầy bùn chạm vào đôi giày sạch sẽ của cô, anh nhanh chóng thu nó lại.
Trình Thủy Nam cụp mắt nói: “Thật xin lỗi, tôi, tôi…”
Thật ra Trương Tịnh Thù có thể hiểu được tâm tình của anh, những chuyện xưa cũ kia với anh mà nói chắc chắn rất đau khổ, anh không muốn xé mở vết sẹo đó ra là chuyện bình thường. Cô cũng chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút mà thôi, không ngờ anh sẽ có phản ứng lớn như thế. Cô lắp bắp muốn giải thích nhưng lại không biết nói thế nào, dáng vẻ và tủi thân vừa đáng thương.
Mặc dù không tiếp xúc được bao lâu, nhưng thông qua phản ứng ngẫu nhiên của người cá, Trương Tịnh Thù gần như có thể suy đoán được tính cách của anh: nhát gan, thậm chí còn có hơi ngây thơ. Nói không chừng là lúc anh đang chơi đùa bên bờ biển thì bị người có ý đồ xấu dụ dỗ, bị giam vào nhà kho tối tăm không thấy ánh mặt trời này mà ngược đãi.
Trương Tịnh Thù nghĩ tới khả năng này, trong lòng bỗng nhiên bị cảm xúc thương xót bao phủ.
Cô vừa muốn nói vài câu trấn an anh thì bên ngoài nhà kho truyền tới tiếng ô tô gầm rú vang lên.
Trương Tịnh Thù và người cá liếc nhìn nhau.
Đôi mắt sáng lấp lánh của người cá trong chớp mắt dường như bị đánh nát.
“… Cô, đi nhanh đi.”
Dây xích nơi tay của người cá chỉ còn thừa một chút nữa là đã xong. Chỉ một chút xíu nữa thôi. Trương Tịnh Thù ngồi xổm bên cạnh anh không có hành động gì, cô vươn tay sờ vào đống đạn trong túi, đang tự hỏi nếu cô mạnh mẽ dùng sức chống trả thì tỷ lệ thắng là bao nhiêu.