Ái Nhân Của Quái Vật

Chương 17: Nhà tù nhân ngư

Trương Tịnh Thù mỉm cười nói: “Anh không tin tôi sẽ quay lại sao?”

Trình Thủy Nam không nói gì, vẻ mặt anh đã nói lên tất cả.

Trương Tịnh Thù lấy cái cưa bằng kim loại ra, giải thích: “Tôi đã nói sẽ quay lại mà. Mấy ngày nay tôi luôn ở gần đây, anh ăn chút bánh mì trước đi, anh gầy hơn rất nhiều so với lần đầu tiên tôi gặp anh.”

Trình Thủy Nam chớp mắt mấy cái, cầm lấy bánh mì cô để bên cạnh, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Trương Tịnh Thù. Anh chậm rãi ngồi thẳng người lại, chú ý tới cái cưa bằng kim loại trong tay cô, một suy nghĩ điên rồ không ngừng chạy trong đầu anh.

Đôi mắt anh bỗng dưng tỏa sáng, giống như có một dòng nước nóng tràn vào trong l*иg ngực lạnh buốt.

Trương Tịnh Thù cẩn thận xem xét phần dây xích sắt đang trói lấy cố tay anh. Dây xích này to bằng chừng ngón tay cái của cô, hai sợi gộp lại xuyên qua cổ tay anh. Cổ tay anh nhỏ gầy yếu ớt, phần dây xích sắt tiếp xúc với máu đã bị rỉ sét biến thành màu đen, tạo nên sự đối lập rõ ràng với làn da trắng noãn của anh.

Trương Tịnh Thù nói: “Tôi sẽ thử cưa đứt nó xem sao, anh…”

Bởi vì tiếp xúc một thời gian dài, phần xích sắt và máu thịt trên người anh gần như dính vào nhau, nếu cô dùng cưa kim loại cắt sợi xích tất nhiên sẽ động vào miệng vết thương của anh.

Trương Tịnh Thù không đành lòng nhìn vẻ mặt của người cá, cô sợ nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ và thần sắc cầu xin của anh, cô thật sự không chịu được khi người hoặc là động vật nhìn mình với ánh mắt đó. Nhưng có ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm vào gò má cô khiến cô chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trình Thủy Nam dựa lưng vào vách tường phía sau, trên mặt anh dính đầy nước bùn và nước máu, nhưng kỳ lạ là, trông anh không có vẻ lôi thôi mà giống như có một vòng nước trong veo dịu dàng bao vây lấy anh. Trong mắt anh không còn vẻ tuyệt vọng, mà đang lẳng lặng nhìn cô với ánh mắt cảm kích và hiền hòa.

Anh giơ cổ tay lên, xích sắt phát ra tiếng kêu rầm rầm, máu thịt bị sợi xích sắt lắc lư kịch liệt làm liên lụy khiến máu tươi nồng nặc không ngừng chảy ra, trên mặt anh lại nở nụ cười: “Tôi có thể, nhịn được. Cảm ơn cô… Trương Tịnh Thù.”

Trương Tịnh Thù bị sự tín nhiệm và ỷ lại trong giọng nói của anh làm cảm động, trong lòng cũng dâng trào cảm xúc muốn bảo vệ niềm tin của anh. Cô đeo bao tay vào, cầm cái cưa bằng kim loại lên, để lưỡi răng cưa ở một vị trí cách tay của anh một khoảng khá xa, chân đạp lên sợi dây xích, hai tay dùng sức bắt đầu cắt xuống.