Ái Nhân Của Quái Vật

Chương 16: Nhà tù nhân ngư

Trương Tịnh Thù nằm co quắp ở một góc tường, hai tay của anh đè lên phần bụng, vết thương mới vẫn còn tản ra mùi máu tươi, động tác trên tay anh liên lụy tới phần tay bị xích sắt giữ lấy, đau tới nỗi anh cắn chặt răng, gương mặt nhợt nhạt không còn chút máu nào.

Cơ thể người cá có năng lực tự chữa lành, mới chỉ sau một buổi tối là vết thương có thể chậm rãi khép lại, đây vốn là đặc ân dành cho người cá, nhưng ở trên người Trình Thủy Nam lại trở thành cơn ác mộng vĩnh viễn.

Nếu vết thương đã khép lại vậy lúc ra tay cũng không cần phải lo lắng quá nhiều, chỉ cần giữ lại một hơi tàn, cho dù nhận phải vết thương nặng tới đâu thì qua mấy ngày là có thể hồi phục.

Nhưng nỗi đau đớn vì tra tấn qua nhiều năm trời khiến anh chết lặng, anh không nói rõ được cảm giác của mình, chỉ biết bản thân đã lại bị vứt bỏ.

Người luôn đi trong bóng tối vĩnh viễn không thể chạm tới ánh nắng rực rỡ, chưa từng nhìn thấy sẽ không sinh ra mong chờ và khao khát. Thế nhưng tảng đá đã bị nứt ra một khe hở, xông vào chỗ anh, khoảng cách giữa anh và ánh sáng đã gần tới như vậy, đưa tay ra là có thể đυ.ng tới.

Trình Thủy Nam cụp mắt, mất mát nhìn chằm chằm đuôi cá chồng chất vết thương.

Kể từ sau khi Trương Tịnh Thù rời đi, anh không còn thấy cô nữa.

Có lẽ cô đã từ bỏ.

Hôm đó cô nói sẽ tới thăm anh một lần nữa chỉ là lời nói dối.

Anh không nhận ra Trương Tịnh Thù, thậm chí còn cắn cô bị thương.

Cô không nên quay lại đây, cũng sẽ không tới, chỗ này nguy hiểm như vậy, còn có một kẻ khác loài sắp chết.

Trình Thủy Nam ôm chặt lấy cơ thể mình, mùi tôm cá tanh hôi tràn ngập trong không khí, anh khổ sở hít mũi một cái, thế nhưng trong thoáng chốc anh lại có thể ngửi được mùi hương của Trương Tịnh Thù.

Đó là một hương thơm nhàn nhạt giống như hoa diên vĩ vậy.

Trình Thủy Nam nghe thấy tiếng bước chân, cả người anh cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to vô cùng kinh ngạc.

Trương Tịnh Thù mặc quần áo thể thao màu đen, giày thể thao dưới chân cũng màu đen, cô chạy vào nhà kho từ trong bóng đêm, gần như hòa làm một thể với bóng tối.

Trình Thủy Nam quên cả hành động, cứ thế nhìn cô chằm chằm.

Trương Tịnh Thù lấy bánh mì từ trong túi ra đưa cho anh, cô không biết những người kia có đột ngột quay về hay không nên nhanh chóng ngồi xổm xuống bên cạnh anh, ngẩng đầu, không kịp chuẩn bị bất ngờ nhìn thấy đôi mắt ướŧ áŧ ngập nước đầy khϊếp sợ của người cá.