Ái Nhân Của Quái Vật

Chương 15: Nhà tù nhân ngư

Suy nghĩ của Trương Tịnh Thù bị trái bom cô ấy vứt xuống kéo lại: “Chị Chương, sao lại nói thế?”

Hai tay Chương Ninh ôm má, nghiêm mặt nói: “Em đừng quá ngạc nhiên, chị chỉ thuận miệng nói một chút thôi. Mặc dù không tới nỗi đóng cửa, nhưng chắc chắn sẽ bị khuất phục bởi hiệu quả kinh tế và lợi ích. Hôm qua sau khi tan làm, chị đi thăm xưởng nuôi cấy ngọc trai của công ty chúng ta, những viên ngọc trai đó không thể nói là không đẹp, nhưng rất bình thường, là ngọc trai dạ quang biển thường thấy, không hề có lấy một viên có thể phát ra ánh sáng huỳnh quang vào ban đêm giống như trước kia.”

Trương Tịnh Thù nói: “Em nhớ năm đó hình như chỉ làm ra được hai sợi dây ngọc trai dạ quang, vô cùng kinh diễm.”

Chương Ninh cười nói: “Lúc đó còn bị người ta đùa gọi là trời ban.”

Trương Tịnh Thù nói: “Vật hiếm thì quý mà.”

Chương Ninh nói: “Cho dù không có ngọc trai dạ quang, chỉ dựa vào trân châu sinh ra ở biển dạ quang cũng đủ để nhân viên công ty lãnh lương, đơn giản chỉ là vấn đề tiền nhiều tiền ít mà thôi. Không nói tới đề tài này nữa, gần đây em đang làm gì thế? Trông có vẻ buồn bã ỉu xìu, quầng thâm mắt sắp xâm chiếm cả mặt rồi.”

Trương Tịnh Thù nói: “Em có hơi mất ngủ.”

Chương Ninh nói: “Có gì cần giúp đỡ thì cứ nói chị biết.”

Trương Tịnh Thù chần chừ một lát rồi khẽ cười, nói: “Thật sự là có chuyện cần chị Chương giúp đỡ, em muốn xin nghỉ phép mấy ngày.”

Chương Ninh là tổ trưởng, Trương Tịnh Thù và những nhà khác có liên quan cũng được chia xuống dưới danh nghĩa của cô ấy.

Chương Ninh nói: “Không có vấn đề gì, mấy ngày nay đúng là em cần nghỉ ngơi thật tốt.”

Trương Tịnh Thù nhận được lời nói chắc chắn của Chương Ninh, sau khi tan làm, cô đi thẳng tới chỗ gần nhà máy khu Túc Hàn.

Cô mua máy quay phim chạy bằng pin, hình dáng nhỏ nhắn, đặt nó trong bụi cỏ, hoàn toàn không bị người ta phát hiện. Vị trí đúng lúc đối diện với cửa nhà kho và con đường nhỏ mà chiếc xe đen thường xuyên đi qua.

Cô ngồi suốt hai ngày, Trương Tịnh Thù nhanh chóng tính toán quy luật hành động của bọn họ. Thật ra suy đoán quỹ tích hành động trong thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không có bất kỳ độ tin cậy nào, thế nhưng cô đã không thể đợi thêm được nữa, cô chờ lâu thêm một ngày thì người cá sẽ phải chịu đau khổ thêm một ngày.

Cuối cùng vào đêm khuya, sau khi bọn họ rời đi, Trương Tịnh Thù cầm cái cưa bằng kim loại vọt vào trong nhà kho.