Ái Nhân Của Quái Vật

Chương 21: Nhà tù nhân ngư

Trương Chính lập tức phản đối: “Không thể nào!”

Anh Hoàng đột ngột đi tới trước mặt Trương Chính, nắm lấy cổ áo gã ta, nổi giận đùng đùng mắng: “Tao nói bọn mày phải trông coi nó, một tấc cũng không rời! Bọn mày nói thật cho ông đây biết, có phải lén đi uống rượu đúng không? Mấy ngày trước có một người đàn bà đi vào! Không, bây giờ cô ta đang ở đây, kiểm tra camera cho tao!”

Tay Trương Tịnh Thù đang cầm cái cưa bằng kim loại hơi run lên, mồ hôi túa ra khiến lòng bàn tay ướt nhẹp, cô dán sát người vào vách tường, cả người sắp co quắp lại thành một cụm, xuyên qua khe hở của thùng giấy, cô có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng của mình đang nấp ở mặt sau của thùng giấy.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, nắm lấy đạn khói, ánh mắt mở to nhìn anh Hoàng đang nhanh chóng đi tới chỗ cô đang ẩn nấp.

“Nếu muốn sống thì nhanh bước ra! Nếu không tao… A!”

Xương đùi anh Hoàng cảm thấy đau đớn kịch liệt, bỗng nhiên gã quỳ xuống mặt đất, hai tay chồng lên đặt lên đầu gối. Ngay lúc nãy, khi gã đi tới gần chỗ thùng thì bỗng nhiên có một sức lực mạnh mẽ đánh tới, dùng sức đập lên khuỷu chân của gã.

Anh Hoàng cảm thấy chân gã hình như đã bị chặt mất.

Trương Chính mở to hai mắt: “… Cứu mạng… Nó… Sao lại mở được dây xích!”

Trương Tịnh Thù xuyên qua khe hở nhìn sang.

Màn hình máy vi tính sáng lóa trong một góc hẻo lánh của nhà kho, Trình Thủy Nam ngồi dựa vào vách tường, một sợi xích sắt bị cắt lìa treo trên cổ tay anh, miệng vết thương chỗ xích sắt dính vào theo động tác đứng dậy của anh mà phát ra tiếng động ầm ầm; còn sợi dây xích ở một tay khác mà Trương Tịnh Thù còn chưa kịp cắt thì rơi hoàn chỉnh trên mặt đất.

Bỗng nhiên trái tim Trương Tịnh Thù như bị một nỗi đau khó tả bóp chặt lấy, những giọt nước mắt lớn lăn ra từ trong đôi mắt to tròn của cô.

Không ngờ anh vì gắng gượng phá đi trói buộc của xích sắt, không tiếc kéo nứt xương cốt của mình.

Cổ tay trái của anh trong trạng thái xụi lơ, vô lực rũ xuống bên người, cho dù ở khoảng cách rất xa cô cũng có thể nhìn thấy rõ ràng khe nứt trên tay anh.

Trình Thủy Nam chậm rãi đứng dậy, cái đuôi cá to lớn chống trên mặt đất, anh cảm thấy chóng mặt, có điều vẫn phải chịu đựng. Đuôi cá dựng thẳng lên khiến miệng vết thương bị xé mở, trên người anh không có chỗ nào không bị thương, anh dùng hết sức lực bổ nhào xuống chỗ gần nhất bên cạnh Trương Chính, dùng hàm răng sắc bén của mình cắn lên cổ gã ta.